Bị mẹ bạn trai m ắ n g là 'gái mất nết' vì gói hàng
Anh shipper vừa đi khỏi thì bác gái giơ cái hộp lên săm soi, rồi bất ngờ ném thẳng vào sọt rác trước sự ngỡ ngàng của tôi.
Tết năm nay có khi tôi lại thành gái ế rồi mọi người ạ. Không phải bị cắm sừng hay bạn trai lừa dối kiếm cớ gì đâu, chỉ là tôi cảm thấy mình không được tôn trọng khi gặp gia đình anh ấy, nếu tính chuyện cưới xin thì chắc chắn tôi sẽ là người khổ. Cuối năm tâm sự đôi ba dòng, chị em lắng nghe giúp rồi cho tôi lời khuyên xem sao chứ bây giờ tôi thực sự buồn lắm.
Tôi vốn dĩ là một đứa ngang bướng, từ hồi đi học đã nghịch như con trai. Đầu tóc thì chưa bao giờ để dài, ăn mặc cũng hiếm khi nữ tính, lần duy nhất mặc áo dài của tôi là ngày tốt nghiệp cấp 3, bà nội mua cho tôi bộ áo dài trắng thêu khá đắt nên đành diện để bà vui. Đến khi đi làm rồi thì tôi mới bớt đi đôi phần cục súc, tính cách cũng mềm mỏng hơn do môi trường làm việc.
Hiện tại tôi làm quản lý cho một nhà hàng cao cấp, công việc không quá bận nhưng cũng không hề nhàn. Lương tháng khá cao, đủ để tôi sống thoải mái giữa Hà Nội đắt đỏ. Bạn bè cứ xui tôi kiếm một anh người yêu nuôi cho đỡ vất vả, nhưng từ bé đến lớn tôi chả thích dựa dẫm vào ai. Cho đến một ngày đẹp giời cách đây 4 tháng, đùng cái tôi có người yêu.
Anh ấy là khách quen hay đến nhà hàng tôi dùng bữa. Lúc thì anh đi một mình, lúc thì dẫn theo một nhóm khách, tôi chủ động xếp anh vào list VIP và luôn dành riêng chỗ đẹp nhất khi anh gọi điện đặt bàn. Anh rất khéo léo, lịch thiệp và có phong thái của một chàng trai Hà Nội nên tôi có cảm tình sâu sắc, thi thoảng anh ăn muộn còn trò chuyện với tôi dăm ba câu khá vui. Chẳng biết sao anh lại mò được trang cá nhân của tôi, một hôm tôi nhận được lời mời kết bạn giữa đêm khuya. Mở ảnh đại diện ra xem thì thấy anh với nụ cười tươi rói, tôi liền bấm đồng ý trong cơn loạn nhịp.
Anh là một chàng trai cực tinh tế, để ý giờ giấc làm việc của tôi nên anh chỉ nhắn tin hỏi thăm vào sáng sớm với tối muộn sau khi tôi ra về. Hôm ấy trời mưa to, tôi không mang áo mưa nên đành ngồi ở cửa nhà hàng chờ tạnh. Thấy tôi đăng story chụp cảnh mưa ngoài cửa sổ, anh vội nhắn tin hỏi: “Em vẫn ở nhà hàng à?”. Tôi đáp mỗi từ “Vâng”, 20 phút sau đã thấy xe ô tô của anh đỗ ngoài đường. Thế là tôi đành vứt xe lại dưới hầm, lí nhí cảm ơn anh vì đã tới đón.
Tôi thuê trọ ở xa trung tâm cho rẻ, nên đoạn đường về nhà cũng khá lâu. Anh hỏi tôi tại sao lại để tóc ngắn, tại sao học ngân hàng mà lại đi làm quản lý. Câu hỏi nào cũng khéo và thú vị, khiến câu chuyện của chúng tôi cứ kéo dài. Tôi đã biết chút ít thông tin về anh, đến khi được ngồi gần nhau, ngửi mùi nước hoa nam tính phảng phất trong xe là tôi thầm nghĩ: “Chết mình rồi, đổ người ta rồi!”.
Từ sau hôm đó anh quan tâm tôi nhiều hơn, sợ tôi ngại nên mỗi lần tới đón đi làm về anh lại đỗ xe xa nhà hàng một chút. Rồi chuyện gì tới cũng tới, anh tỏ tình với tôi, bảo rằng rất thích ngắm hình ảnh tôi mặc sơ mi quần tây, tóc ngắn, mũi cao, cười tươi chào mọi người. Yêu được 4 tháng, anh bảo dẫn tôi về ra mắt đúng dịp rằm tháng Chạp. Vì nhà cũng xa nên anh bảo tôi chuẩn bị sẵn quần áo ngủ lại một hôm, tôi ngại từ chối nhưng anh nói nhà rất rộng, phòng cho khách có dư nên không phải lo lắng.
Quả nhiên gia đình anh rất có điều kiện, ở hẳn biệt thự riêng trong ngõ nhỏ khu Tây Hồ yên tĩnh. Bố mẹ anh có phong thái sang trọng, anh trai với chị dâu cũng mến khách nên tôi thấy thoải mái. Xong bữa cơm rằm, tôi lên phòng nghỉ ngơi chuẩn bị chiều đi chơi với bạn trai. Nằm lướt điện thoại thấy có shop bán con cú bông xinh quá, cỡ to đủ để ôm đi ngủ nên tôi đặt luôn làm quà tự thưởng cho mình. Tôi nhắn hỏi bạn trai địa chỉ nhà anh rồi bảo shipper giao đến sau 1 tiếng, nhưng loanh quanh thế nào tôi lại ngủ quên mất.
Shipper gọi điện tôi không nghe máy nên bấm chuông giao thẳng cho chủ nhà. Mẹ anh ra nhận hộ, biết là đồ của tôi nên bác cầm vào, gọi tôi xuống lấy. Bác gái đứng đọc tờ giấy ghi ngoài bọc hàng, hỏi cái gì mà to thế. Tôi chưa kịp trả lời thì bác đã quát lên:
– Trời ơi, cái gì đây, sao mà bậy bạ thế. Cháu lớn bằng từng này mà hư hỏng vậy hả Q.? Bác không ngờ cháu lại là loại con gái như thế, đến nhà bác ngủ xong còn mua cả cái thứ nhố nhăng này. Đồ con gái mất nết!
Trước con mắt ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì của tôi, mẹ bạn trai liệng thẳng hộp quà vào thùng rác. Cả nhà anh nhốn nháo hỏi đầu đuôi, tôi nhặt cái hộp lên mới vỡ lẽ lý do mình bị hiểu nhầm. Cái shop dở hơi kia in đơn hàng ra lại ghi không có dấu, con cú bông của tôi bị họ viết thành “Con cú giả”, và đọc lên không dấu thì mọi người biết thành cái gì rồi đó!
Tôi vội giải thích luôn cho bác gái, xé hộp mở hàng ra cho cả nhà cùng xem. Anh chị của người yêu cười phá lên, còn bạn trai tôi thì cau mày nói mẹ phải xin lỗi. Bác gái biết đã gây sự vô lý nhưng không nói gì, vẫn cố mắng tôi là vô duyên, đến nhà người khác chơi còn mua đồ vớ vẩn. Tôi buồn quá nên xin phép về luôn, không ở lại thêm nữa.
Dù biết đó chỉ là chuyện hiểu lầm, nhưng mẹ anh ấy nhất quyết không chịu xin lỗi và vẫn cố tình nghĩ tôi là đứa ăn chơi hư hỏng, dụ dỗ con trai nhà họ. Anh bênh vực tôi thì bị mẹ mắng chửi, nếu chỉ vì thương anh mà tôi cố nhắm mắt về làm dâu thì liệu sau này cuộc đời tôi ra sao khi có bà mẹ chồng ngang ngược như thế?…