Nhờ mãi mẹ chồng mới trông cháu cho ai ngờ được 1 tuần thì con mất
2 năm trời bà không chăm cháu 1 ngày giờ con dâu năn nỉ mãi mẹ chồng mới giúp nhưng chăm cháu được 1 tuần thì cháu mất. Còn gì đau đớn hơn…
Gần ngày sinh con tôi gọi điện nói khó nhờ mẹ chồng lên chăm cháu giúp vì bà ngoại vừa mới gãy chân không đi được, thuê người thì vợ chồng tôi không đủ tiền. Hiện tại chồng lại đang đi công tác, mình tôi không thể xoay với 2 đứa con được, chỉ cần bà giúp 1 tháng sau sinh thôi. Vậy nhưng mẹ chồng vẫn kiên quyết từ chối:
– Tôi bận lắm, không đi được. Con chị chị tự lo đi…
Thế là tôi đi đẻ một mình và về nhà cũng tự mình chăm 2 đứa con. Hôm đi đẻ thì gửi con lớn 2 tuổi nhờ hàng xóm trông giúp. Cũng may nhờ ơn trời tôi khỏe nên ráng được chứ người yếu chắc vào viện luôn.
Lúc con được 4 tháng chồng mới về thăm vợ con được. Anh nhìn vợ cũng thương lắm bảo hay để anh thuê giúp việc nhưng tôi bảo em vẫn cố được. Vợ chồng dành tiền để cố 2 năm nữa mua cái chung cư khỏi phải đi ở trọ thế này.
Chồng về 1 tháng lại đi. Lúc tôi chuẩn bị đi làm trở lại tôi lại gọi điện nhờ mẹ chồng xem bà có lên trông cháu đỡ không, bà ngoại chân thành tật rồi đi lại còn khó chứ nói gì trông cháu nhưng bà vẫn một mực từ chối.
– Tôi chịu thôi, trẻ con khóc váng đầu, tôi lại tiền đình tôi không chăm được.
Nước này thì tôi đành phải ở nhà chăm 2 đứa con thôi chứ biết làm sao. Dự định mua nhà cũng đành gác lại. Chồng bảo thôi chăm cho con lớn hẳn cứng cáp gửi trẻ rồi đi làm lại.
Con nhà người ta càng lớn càng khỏe, con tôi ngoài 1 tuổi lại đi viện liên tục thế là dự định gửi con đi trẻ lúc 1 tuổi của tôi bất thành. Tôi phải ở nhà với con tới năm nó tròn 2 tuổi. Lúc này 1 người bạn mở công ty riêng muốn tôi đi làm lại cho nó, cơ hội đúng là cả đời mới có, lương thì hậu hĩnh nên tôi lại gọi điện năn nỉ mẹ chồng:
– Mẹ lên trông con bé giúp con cho con đi làm với. Người ta mời mình làm trả lương cao thế thật sự là không có cơ hội thứ 2 đâu mẹ. Mỗi tháng con gửi mẹ 4 triệu để mẹ gửi về cho bố mua thức ăn. Thằng Bon thì con cho cháu đi học nên bà cũng không phải chăm 2 đứa đâu.
– Nhớ mỗi tháng đưa đủ tôi 4 triệu nhá.
– Vâng ạ.
Thôi thì mất tiền nhưng tôi nghĩ bà trông cháu vẫn yên tâm hơn là người ngoài. Mình đi làm không lo lắng gì cả. Vậy là mẹ chồng đồng ý lên trông cháu giúp tôi và mỗi tháng tôi biếu ông bà 4 triệu.
1,2 hôm đầu ban ngày tôi có gọi điện về hỏi han cháu thì bà bảo cháu ngoan, ăn ngủ được không phải lo nên tôi cũng yên tâm. Những ngày sau việc bận bù đầu nên tôi không gọi nữa. Tối về con thấy mẹ hồ hởi tươi cười lắm nên tôi thấy nhờ được mẹ chồng trông cháu là yên tâm lắm rồi.
Ai ngờ 1 tuần sau đang làm thì bất ngờ bà gọi điện, tôi cầm máy:
– Alo, mẹ gọi con ạ.
– Mày về đi, con bé mất rồi.
– Sao cơ? Mẹ nói sao? Sao con con mất?
– Nó ngã vào xô nước to của nhà chị ấy, tôi không biết, lúc biết thì…
Tôi ngất ngay tại chỗ trước cái tin sét đánh ấy. Hóa ra cháu thích nghịch nước nên bà đã để cháu chơi 1 mình trong nhà tắm. Hôm ấy bà lại mải buôn điện thoại về quê cả tiếng đồng hồ nên lúc quay vào thì cháu đã… Bà vội vàng sang gọi chị hàng xóm làm bác sĩ, chị ấy sang thì bảo cháu mất rồi nên bà gọi cho tôi.
Tôi đau đớn tột cùng ôm con đã mất vào lòng. 2 năm trời bà không chăm cháu 1 ngày giờ con dâu năn nỉ mãi mới giúp nhưng chăm cháu được 1 tuần thì cháu mất. Tôi chỉ biết đấm thùm thụp vào ngực trách mình vì mình quá ngu. Đã nghỉ 2 năm trông con sao không cố thêm đi mà lại tham việc để con mất khổ sở thế này: “Con ơi, dậy đi, tha thứ cho mẹ con ơi…” Càng nghĩ tôi càng trách mình và hận mẹ chồng, nghĩ mà thương và thấy có tội với con quá. Chẳng lễ tôi ch ết quách cho xong.