Bé gái miền Tây chào đời chỉ bằng chiếc ly, sau 20 năm giờ ra sao
Giờ Sang vẫn nhỏ xíu, chỉ to cao như đứa trẻ gần 1 tuổi: nặng hơn chục kg và cao chưa đầy 1m, đặc biệt trí nhớ không thể bình thường được.
Năm 2013, dư luận không khỏi ngỡ ngàng trước câu chuyện cô bé ở miền Tây đã 12 tuổi nhưng cân nặng vẫn như đứa trẻ vài tháng tuổi – 7kg. Đó là bé Nguyễn Thị Kim Ly (Vũng Liêm, Vĩnh Long), tên thường gọi là Nguyễn Ngọc Sang.
Chào đời chỉ bé bằng chiếc ly uống nước
Còn nhớ hồi ấy, bé Sang sinh sống cùng bà Hà – bà ngoại. Bà cho biết cô bé sinh năm 2002, là con của anh Xị (SN 1977) và chị Bình (SN 1982). Bởi bao mâu thuẫn trong hôn nhân nên bố mẹ bé đã ly hôn, mỗi người một ngả và có cuộc sống riêng. Bà thương cháu gái nhỏ nhắn như búp bê, mãi chẳng lớn nên đón về nuôi dưỡng với hi vọng bé sẽ “lớn nhanh như thổi”.
“Cái Bình lập gia đình rồi mang thai, tôi mừng lắm vì bao năm ngóng trông cũng đã có cháu để bế bồng. Song ở quê điều kiện không có, khi mang thai, nó không được kiêng cữ gì nên thi thoảng cảm cúm, húng hắng ho.
Ngày Bình trở dạ, tôi và gia đình háo hức chờ đón tin vui. Lúc bác sĩ thông báo con bé chào đời không giống như những đứa trẻ sơ sinh khác thì tôi ch*t đ.i.ế.n.g. Cháu sinh thiếu tháng nên chỉ được 800 gram thôi. Tôi nhớ như in khoảng khắc cô y tá bảo cháu trông như cái ly uống nước rồi trao tay cho tôi bé. Tôi đã bật khóc vì thương cháu sao giống con chuột nằm gọn trong lòng bàn tay mình. Tôi lại tự an ủi lành lặn như này sẽ lớn cả thôi. Tuy nhiên tất cả chỉ là hi vọng, thực tế phũ phàng hơn”, bà Hà tâm sự.
Bé Sang tròn 2 tháng tuổi liền bỏ bú và có những biểu hiện khác thường. Mẹ con bà Hà sợ hãi đưa bé đi khám thì được chẩn đoán mắc bệnh t.i.m cần phải PT. Nhưng… với hình hài chỉ như chiếc ly nên bác sĩ đã từ chối bởi không có đủ sức khỏe để đụng đến d.a.o k.é.o. Thay vào đó bé phải uống thuốc theo phác đồ riêng nhằm duy trì sự sống.
Bà Hà kể nhìn Sang nằm gọn một góc giường, bà nhiều lần lắc đầu rồi thở dài nghĩ đến ngày cháu gái ra đi. May mắn trời phù hộ cùng với sự ân cần chăm sóc của gia đình, bé đã vượt qua c.ử.a t.ử. “Chăm con bé cực vô cùng. Nếu người ta nuôi 1 đứa trẻ khổ 1 thì gia đình tôi khổ gấp trăm lần. Ru nó ngủ, tôi phải đặt vào hai lòng bàn tay hàng tiếng đồng hồ rồi đưa qua đưa lại nhẹ nhàng.
Đến khi nó ngủ rồi, tôi đâu dám đặt xuống giường, phải đặt nằm trên bụng. Tôi sợ có chuyện gì xảy ra, chỉ cần cái gối cái chăn đè vô người là nó cũng ch*t b.ẹ.p rồi. Về cái ăn, tôi phải g.i.ã n.á.t cơm như cám, từ từ đ.ú.t từng thìa một nhưng cũng chỉ được vài ba thìa là đủ bữa. Đến lúc 4 tuổi, tôi đem nó đi cân thì mới được 3kg thôi”, bà Hà kể.
Vừa d.ứt lời, bà Hà tiếp tục thở dài kể về những chiếc x.ư.ơ.n.g trong cơ thể bé Sang. Bà ví chúng như xương gà, không biết bế sẽ khiến chân tay bé g.ã.y ngay. Vì thế bà không dám rời xa cháu nữa bước. Dù đi chợ hay ra đồng làm ruộng, bà cũng cho bé đi theo để canh chừng.
Cô bé tí hon lớn khôn đến ngỡ ngàng…
Năm tháng trôi đi, cô bé tí hon năm nào giờ đã trở thành thiếu nữ tuổi đôi mươi. Lẽ ra ở cái tuổi ấy, Sang phải được đến trường và ấp ủ bao hoài bão tuổi trẻ. Song chính vì hình dáng tí hon đã lấy đi của em tất cả!
Giờ Sang vẫn nhỏ xíu, chỉ to cao như đứa trẻ gần 1 tuổi: nặng hơn chục kg và cao chưa đầy 1m. Đặc biệt trí nhớ của em không thể bình thường được. “Con bé lớn tuổi nhưng thân vẫn như đứa trẻ lên 1 lên 2. Chân tay thì yếu ớt vô cùng, liên tục phải b.óp vì mỏi, không thì không chịu đựng được. Còn chuyện học hành, nó chỉ học mẫu giáo, sau đó thì nghỉ đến giờ. Thi thoảng nó cũng học mót vài bài hát được tí chút từ trẻ trong xóm và vẽ hình chân dung khá đẹp”, bà Hà nói.
Nhắc đến lo âu trong tương lai, bà Hà trầm ngâm: “Một mình tôi lo liệu cho con bé nên chật vật đủ đường. Bản thân tôi cũng bệnh tật nhiều, không biết sống được bao lâu nữa. Tôi chỉ trăn trở sau này tôi đi ai sẽ chăm sóc cho con bé”.
Hàng xóm của hai bà cháu Sang cho biết, nhờ sự giúp đỡ của mạnh thường xuân từ nhiều năm trước nên cuộc sống của Sang đã bớt khó khăn phần nào. Song 2 năm trước, Bệnh viện Chợ Rẫy TP.HCM cho biết không chỉ em có bệnh lạ trong người mà chính bà Hà cũng đủ thứ bệnh tật.
“Chúng tôi ai cũng xót thương hoàn cảnh của Sang. Nhưng quanh đây ai cũng nghèo khó cả, vì thế không thể cưu mang giúp đỡ mãi được. Chúng tôi rất nể phục tình yêu thương bà Hà dành cho cháu ngoại.
Từ khi Sang còn đỏ hỏn, bà ấy đã đón về chăm sóc rồi nuôi dưỡng đến giờ này với hi vọng cháu được sống và khỏe mạnh”, người này nói.
Lãnh đạo xã Trung Thành Tây – nơi hai bà cháu bé Sang sinh sống cho biết đã nhiều vận động bà Hà cho cháu ngoại đi học nhưng Sang không tiếp thu được. “Gia đình bà Hà thuộc diện khó khăn, xưa này được hỗ trợ thẻ khám bệnh miễn phí cùng nhiều chương trình trợ giúp khác của xã. Nhưng cháu bé bệnh mãi không khỏi nên bà Hà phải đi khắp nơi xin mọi người giúp đỡ”, vị lãnh đạo nói./.