Chồng có bồ nhí, vợ giận đem con đi cho, 9 năm sau gặp lại và bước ngoặt buồn

Ôm đứa trẻ mới sinh trên tay, không có tiền, không nơi nương tựa, chị Phượng đã quyết định đem cho để mong con có cuộc đời tốt đẹp hơn.

Vợ vừa sinh, chồng ngang nhiên dẫn bồ nhí về nhà

Biết chị Phượng (hiện sống ở quận 11, TP.HCM) đem đứa con dứt ruột đẻ ra đem cho, nhiều người không ngừng chê trách. Bởi với họ, dẫu có đói khổ thế nào cũng phải quyết tâm giữ con ở bên mình. Mẹ chồng của chị Phượng đã từng mắng mỏ chị rằng: “Con vật nó còn biết thương con, mà cô là con người lại không biết thương con”. Nhưng chị Phượng bảo, ai có cùng hoàn cảnh mới thấu hiểu nỗi khổ tâm của chị.

Năm 1997, chị Phượng khi ấy gần 30 tuổi. Chị và chồng có tình cảm rồi về chung sống với nhau chứ không cưới hỏi. Cùng năm, chị sinh con gái đầu lòng tại Bệnh viện Hùng Vương, đặt tên bé là Nguyễn Thị Phượng Hằng. Người phụ nữ vừa qua cửa tử đáng lẽ cần được nghỉ ngơi, được yêu thương, được chăm sóc. Thế mà, người chồng đầu gối tay ấp của chị ngang nhiên dẫn người đàn bà khác về nhà.

Vì hoàn cảnh, chị Phượng đành đoạn mang đứa con dứt ruột đẻ ra đem cho, mong con có cuộc đời mới hạnh phúc hơn

Quá tức giận, đau đớn, uất ức, chị Phượng rời khỏi nhà chồng, bế con về nhà mẹ đẻ. Trớ trêu, chị Phượng đã mồ côi cha mẹ, mấy chị em gái ai cũng khổ, không thể dang tay giúp đỡ. Bên nội không mặn mà nhìn nhận đứa trẻ, bản thân chị trong người chẳng có một đồng tiền, đến tiền đi đẻ còn phải vay mượn. Thấy cảnh quá bi đát, mấy người hàng xóm đã khuyên chị: “Nếu khổ quá thì cho đứa bé đi, để nó có được cuộc sống tốt đẹp hơn”.

Thông qua một người trung gian, chị Phượng biết được một cặp vợ chồng người Pháp đang muốn nhận con nuôi nên đã nhờ kết nối. Sau gần 1 tháng, các thủ tục giấy tờ được hoàn thiện. Hôm trước là thôi nôi con gái thì hôm sau cũng là ngày chị Phượng phải xa con.

Biên bản giao nhận con nuôi chị Phượng vẫn còn giữ.

Ngày con gái đi trời mưa như trút nước, chị Phượng khóc không ngừng, đau xót nhìn con xa dần vòng tay của mẹ. Trong biên bản nhận con nuôi, cặp vợ chồng người Pháp có hứa sau này Hằng lớn sẽ đưa con về thăm mẹ.

Đoàn tụ hạnh phúc rồi bất ngờ mất liên lạc

Những năm sau đó, chị Phượng và cặp vợ chồng người Pháp vẫn giữ liên lạc. Họ gửi thư, ảnh của Hằng về cho chị. Chị cũng cố gắng gửi những dòng yêu thương nhất của mình sang cho con gái dẫu biết con không hiểu tiếng Việt.

Giữ đúng lời hứa, năm 2006, Hằng cùng mẹ nuôi và anh trai nuôi (cũng là người Việt Nam) về thăm mẹ ruột. “Con bé vừa xuống sân bay, còn mệt nhưng nó đã lập tức nhận ra tôi, nó ôm tôi và gọi: “Mami”. Tôi được gặp con, đi chơi cùng con 1 ngày, sau đó cháu đi du lịch cùng mẹ nuôi. Con bé tự tay ghi cho tôi địa chỉ nhà mới, số điện thoại. Qua một người phiên dịch, nó còn dặn tôi phải viết thư cho nó thường xuyên. Nó nói dù mẹ có chồng khác, có em khác con cũng vẫn chấp nhận và tha thứ cho mẹ”, chị Phượng kể về khoảnh khắc hạnh phúc.

Những khoảng khắc cuối cùng chị Phượng được ở bên con gái

 

Niềm vui ngắn chẳng tày gang, vừa vui vì được gặp con, nhưng chị Phương không ngờ cũng từ sau lần đó, chị mất hoàn toàn liên lạc với cặp vợ chồng người Pháp và con gái.

“Tôi phải về Tiền Giang đi làm thuê, xa nhà mấy tháng mới về một lần. Ở nhà, ông anh rể của tôi dọn dẹp nhà cửa, thấy đống giấy tờ tùm lum đã đem vứt bỏ. Tôi không còn giữ được tờ giấy mà con bé ghi địa chỉ mới, số điện thoại cho mình nữa. Từ đó đến nay, tôi không liên lạc được với con, cũng không thấy có thông tin gì gửi về”, chị Phượng ngậm ngùi.

Chị Phượng (áo vàng) và bé Hằng (áo hồng) trong cuộc đoàn tụ năm 2006.

Kể thêm về cuộc đời chị Phượng, sau khi cho Hằng sang Pháp, vì chồng cũ năn nỉ nên chị đã quay lại. Hai người có thêm với nhau một bé trai nhưng chồng chị tính nết vẫn thế, không thay đổi, thậm chí còn thường xuyên đánh đập vợ. Sinh con thứ 2 xong, chị Phượng dứt khoát cắt đứt với người chồng này, một mình nuôi con.

Suốt bao nhiêu năm nay, chị Phượng vẫn không ngừng mong tin con. Nhưng vì không thạo chữ nghĩa, mạng xã hội nên chị muốn tìm cũng khó. Giờ may mắn biết được một kênh YouTube giúp kết nối tìm lại người thân, chị hy vọng con gái có thể xem được hoặc kiều bào người Việt tại Pháp có thể giúp đỡ chị tìm được con gái.

“Đêm nào mẹ cũng mong sẽ tìm được con. Giờ mất địa chỉ, mất tin tức, mẹ không biết làm sao để liên lạc. Con hãy hiểu cho mẹ, mẹ lúc nào cũng nhớ tới con. Muốn tìm con để biết con sức khỏe thế nào, học hành ra sao chứ không cần báo đáp gì hết”, chị Phượng nhắn nhủ, khao khát con gái có thể biết thông tin.