Cụ bà neo đơn ngủ trong nghĩa địa, tối đến vái lạy xin phép người đã khuất

Cụ bà neo đơn hơn 10 năm lang thang sống cảnh màn trời chiếu đất, nương nhờ cạnh m.ộ người đã khuất để ngả lưng nay đã nhận được giúp đỡ.

Cụ bà Ngô Thị Thuận (77 tuổi, quê gốc người Bình Trị Thiên) khiến nhiều người thương cảm khi kể về cuộc đời truân chuyên của mình. Ở tuổi xế chiều, bà vẫn không hết vất vả, không nhà cửa, con cái. Hằng ngày, bà sống cảnh lang thang nay đây mai đó, ai cho gì ăn nấy, cuối ngày lại về khu nghĩa địa che bạt ngủ.

Cụ bà xách hành lý lang thang khắp nơi

Hồi còn trẻ, bà kết hôn với một người chồng hiền lành, chịu thương chịu khó. Lấy nhau về, hai vợ chồng bà Thuận lên Sài Gòn kiếm kế sinh nhai. Chồng bà xin làm tỉa cây kiếng thuê cho một người chủ ở quận 2 (nay là thành phố Thủ Đức), còn bà cũng theo ông quét dọn nhổ cỏ, tưới nước. Nhiều năm trôi qua, cả hai vẫn chưa sinh được mụn con nào, cuộc sống khó khăn vẫn chất chồng.

Năm 2012, chồng bà Thuận đột ngột qua đời vì bạo bệnh. Sau khi lo hậu sự cho chồng, bà quay lại làm việc thì chủ không nhận. Không nơi đi chốn về, người thân ở quê không còn một ai, bà đành đi lang thang. Cứ thế 10 năm trôi qua, cụ bà neo đơn lủi thủi một mình ở đất Sài thành.

Một đôi vợ chồng buôn ve chai tình cờ gặp bà Thuận. Thương cụ tuổi cao không chốn dung thân, họ đưa bà về sống cạnh khu nghĩa địa. Cạnh ngôi mộ có mái hiên che nên bà căng bạt sống qua ngày cạnh mộ. Cặp vợ chồng trẻ hằng ngày lo cơm nước cho bà.

Người ngoài nhìn vào ai cũng ớn người nhưng đối với bà Thuận, có một chỗ ở để không phải lang thang vô định là tốt rồi.

“Nhất lý nhì lỳ, thứ ba l.iều m.ạng. Ngày người ta thương cho ăn cơm, đêm tôi lại ra nằm đây. Có ai dám ôm m.ộ ngủ như tôi đâu. Người khuất cũng như người sống, tối ngủ mình cũng phải v.ái l.ạy xin phép họ. Giờ sa cơ lỡ vận nên ăn nhờ ở đậu cả chỗ của người đã khuất”, bà Thuận bộc bạch.

Cụ bà 10 năm sống cạnh m.ộ người đã kh.uất

Nhiều lần bà nghĩ đến việc đi bán vé số hay làm công việc gì đó để làm ra thu nhập nhưng do cả đời lam lũ nên sức khỏe không cho phép.

Một mạnh thường quân sau khi nghe hoàn cảnh éo le của cụ Thuận đã ngỏ ý thuê cho cụ một phòng trọ. Cụ bà tóc bạc phơ nói rằng, ước nguyện lớn nhất là có nơi nương tựa tuổi già, không phải chịu cảnh màn trời chiếu đất như hiện tại.

Bà Thuận được mạnh thường quân lo chỗ ăn ở

Vị mạnh thường quân sau đó quyết định đưa bà tới mái ấm ở Vĩnh Long (nơi cưu mạng những người neo đơn, bệnh tật cùng khổ trong xã hội. Cũng như những người khác, bà Thuận được bố trí chỗ ở, lo ăn uống hàng ngày.

Cuối cùng, sau bao năm tháng sống tạm bợ thì giờ đây cụ đã được toại nguyện khi có chốn nương thân, không còn chịu cảnh ‘màn trời chiếu đất"./.

Bảo Thoa