Người phụ nữ miền Tây sống chung nhà với heo, đút trái cây cho ăn, giăng mùng cho ngủ

Heo cưng có phòng riêng, ngủ phải giăng mùng

Ngày nào mình cũng phải ôm hôn nó. Con mình, chị không hôn mà Út Đẹt (tên chú heo – PV) ngày phải hôn mấy hiệp vậy đó. Có khi ở kiếp nào đó trong hình hài con người, nó là con của mình không chừng. Cưng lắm, kêu nằm ra như gối ôm cho mẹ gối là nó nằm duỗi ra vậy đó.” – chị Nguyễn Hồng Trang khoe.

2 năm nay, Út Đẹt được vợ chồng chị Trang (xã Vĩnh Mỹ A, huyện Hòa Bình, tỉnh Bạc Liêu) nuôi với chế độ đặc biệt, cưng chiều như con. Út Đẹt có hẳn một phòng riêng trong nhà, có chăn và nệm hai gối ôm.

Chú heo Út Đẹt được chị Trang cưng như con, có buồng riêng.

Chị Trang kể, được cưng chiều từ nhỏ nên cái nết ăn của Út Đẹt cũng không giống ai. Nó thường ăn cơm với tôm, cá, mà phải bóp mềm, xới tơi lên mới chịu ăn. Nếu trong tô cơm có cục vón, nó sẽ ăn hết cơm rời, bỏ cục vón lại.

Út Đẹt cũng không chịu ăn cơm mà không có thức ăn. Có lần, chị Trang thử cho ăn cơm không, nó xục xạo tìm đồ ăn không thấy, ngúng nguẩy bỏ đi.

Chú heo này cũng “ghiền” trái cây. Ngày nào chị Trang cũng chuẩn bị trái cây cho nó, bóc quýt đút cho ăn, mà phải quýt ngọt, quýt chua là nhè ngay. Út Đẹt cũng thích ăn mấy trái ngọt như nho, lê, táo…

Cái nết ngủ của nó cũng mắc cười. Út Đẹt có buồng riêng. Hằng đêm, chị Trang giăng mùng, bật quạt mát cho nó ngủ. Không bữa nào chị quên, vì tới giờ mà chị chưa giăng mùng, Út Đẹt sẽ rên lên nhắc nhở.

Bữa nào ngủ với “mẹ” ở phòng ngoài, chị cũng phải trải nệm, bật quạt nó mới chịu. Có hôm, chị Trang thấy lạnh, tắt bớt quạt đi, thế là Út Đẹt tỉnh dậy, hờn dỗi đi vào buồng ngủ một mình luôn.

Tối nào chị cũng giăng mùng cho Út Đẹt ngủ.

Chú heo này chân hơi yếu, mỗi lần dụ nó đi tắm, vợ chồng chị Trang phải trải chiếu, trải thảm cho nó đi, tránh sàn trơn bị trượt ngã. Chị thuộc từng nết ăn, nết ngủ của Út Đẹt, và chăm nó như thể chăm con mình.

Chị tâm sự: “Út Đẹt là con heo nhỏ nhất trong bầy. Mẹ nó đẻ lứa đầu tiên, bị sốt nên nguyên 1 ngày không cho con bú nổi. Tới khi mình chăm cho mẹ nó hồi sức, cho bú được thì 10 đứa kia to khỏe hơn, giành dữ quá, chen chúc nhau đè Út Đẹt, nó đâu có bú được miếng nào.

Mình mới đầu định nuôi cho cứng cáp rồi đem lại chuồng trả cho mẹ nó. Mình cứ ẵm vô nhà cho bú bình rồi lại trả ra chuồng. Được 1 tuần bưng ra bưng vô như vậy thì nó bị té đìa (vũng lầy), sợ nó chết, mình ẵm vô nhà nuôi luôn. 

Trời mưa lạnh lạnh, nó đợi mình ngủ mê rồi tới rúc vào nách mình ngủ ngon lành. Mình thương nên nằm ôm nó luôn. Hồi đó nó ăn sữa, cứ nửa tiếng nó “gọi” một lần, kêu ầm lên rồi húc vào người kêu mình dậy, tới khi mình pha sữa nó mới thôi. 

Đêm cứ vậy hoài, chồng mình không ngủ nổi. Ảnh nói cứ như vậy thì tui ngủ riêng, chứ đêm bị quậy quá sáng khỏi mần ăn gì. Mình mới nói ảnh, ừ ngủ riêng thì ngủ đi, chứ tui không bỏ nó được, tội nghiệp. Mãi tới khi nó biết ăn cơm, bỏ sữa, đêm nó ngủ thẳng giấc thì hai vợ chồng mới ngủ chung lại.“.

Út Đẹt biết chỗ đi vệ sinh và đi theo giờ, lại được tắm sạch sẽ mỗi ngày nên không có mùi hôi.

Chú heo hiểu tiếng người, ham nói chuyện

Bà con chòm xóm thấy chị Trang nuôi Út Đẹt mà chăm sóc không khác gì con mọn cũng hỏi nuôi chi cho cực vậy, mà chị chỉ cười. Ngoài Út Đẹt, vợ chồng chị còn bầy heo năm chục con, phải nuôi mẹ Út Đẹt với mấy con nái khác nữa.

Lúc mới nuôi, nó nhỏ xíu à, mình cũng không biết nó có sống nổi không. Mình chỉ nghĩ, mẹ người ta đẻ một bầy, con khỏe mạnh đẹp đẽ mình đem bán, còn một con đèo đẹt mà mình bỏ đó không chăm sóc thì không đành. 

Út Đẹt có bộ lông màu da bò giống mẹ, đẹp nhất trong số các anh chị em chung đàn của nó luôn. Mà giò người ta dài, giò Út Đẹt ngắn cũn à, mình thấy nó yếu ớt không bằng người ta lại càng thương hơn.” – chị Trang lý giải.

Út Đẹt “ghiền” trái cây, mà phải do tay chị Trang đút mới chịu ăn.

Theo lời chị thì Út Đẹt rất khôn, nói biết nghe lời. Anh chị thậm chí còn thuộc cách nó “nói chuyện”. “Mình đi chợ hay đi đâu về là nó chạy ra mừng, dụi dụi vào chân, rồi hếch mõm lên nói chuyện. Mà nó hỏi là phải trả lời nha, lên tiếng hoặc vuốt đầu hay hôn thì nó chịu, còn không nó cứ ụ ẹ ụ ẹ kêu hoài không chịu yên. 

Ví dụ lâu lâu mình hỏi nó: “Út Đẹt, con có khát nước không?”. Nếu không thì nó im ru, nếu khát là ngước lên nhìn rồi ự ự ra tiếng. Tối thường hai vợ chồng mình đàn hát, nó nằm cạnh, mắt lim dim như thưởng thức vậy đó. 

Giờ giò yếu là ít đi, chứ trước nhiều chuyện lắm. Nhà có khách là Út Đẹt từ trong buồng chạy ra hóng. Ai thích thì nó im, ai mà nó không ưa thì nó ủi, rượt cho người ta chạy luôn!“.

Trong cuộc nhậu, họ cùng uống bia. Người uống trong ly còn heo uống trong tô.

Cái nết giận dỗi, ủi người của Út Đẹt như con nít vậy đó. Trong nhà, người duy nhất nó không bao giờ giận là chị Trang  Chị nhớ, hồi Út Đẹt mới mấy tháng, trước nhà có vũng sình, nó ra đó vọc nước giữa trưa nắng, đúng lúc chị đang bận khách, không tắm cho được.

Út Đẹt chạy lăng tăng vô nhà rồi lại ra vũng sình. Chị Trang cầm cái cây nhỏ, miệng nói: “Thằng Đẹt đâu rồi, có vọc sình nữa không? Mẹ đánh đòn nè!”, thế là nó lật đật chạy lên một hơi, nguyên người sình trốn vô trong buồng. Lần đó, chị đánh nó một cái thật khẽ. Vậy mà từ đó Út Đẹt biết sợ, không đi vọc sình nữa.

Gia đình chị Trang yêu thương Út Đẹt theo cách rất đặc biệt.

Căn buồng cũng là nơi trú ẩn an toàn của Út Đẹt. Khi có tiếng động lớn hay người lạ tới nhà hỏi mua heo, nó lật dật chạy vô buồng trốn. Thấy chị Trang quậy thuốc chuẩn bị bắt uống, nó cũng trốn uống thuốc, chạy vội chạy vàng.

Trong nhà chị Trang nhiều đồ đạc chẳng kém nhà ai, nhưng Út Đẹt không phá, cắn hay làm đổ bể bao giờ. Nó đi rất khéo, lựa lựa chỗ quang mà đi. Duy nhất một lần hồi Út Đẹt nhỏ, chắc là ngứa răng, nó cạp cạp cái mùng, cái gối ôm.

Chị Trang đang giăng mùng thấy vậy, vỗ vỗ lưng nó hỏi: “Út Đẹt, con phá đồ của mẹ ha? Phá đi, mốt khỏi có mùng nằm, muỗi chui vô chích con luôn.“. Nói vậy mà nó dừng, từ đó về sau cũng không cắn phá gì cả.

Bởi những chuyện như thế, ai chê gì chuyện nuôi heo trong nhà, chị cũng chỉ cười. Người ta đâu biết được tánh nó.

(Nguồn tham khảo: Độc lạ Bình Dương)

https://soha.vn/chu-heo-hieu-tieng-nguoi-duoc-vo-chong-mien-tay-cung-nhu-con-ngu-phai-nam-nem-giang-mung-20211214160926404.htm