Thợ săn xác chết sông Hoàng Hà: Không sợ ma không sợ quỷ, chỉ sợ nhất là thi thể thiếu nữ
Từng thấy nhiều tử thi hình dạng đáng sợ nhưng các “thợ săn xác chết” khi thấy mớ tóc dài trên sông cũng thường lặng lẽ mà quay đầu bỏ đi.
Được coi là nghề nghiệp dị biệt, nguy hiểm bậc nhất tại Trung Quốc, thợ săn xác chết chính là những người hành nghề vớt xác trên những con sông rồi đưa tử thi trở về để gia đình an táng.
Nhìn chung những người làm nghề này đều có hoàn cảnh sống nghèo khó. Họ sẽ đi vớt xác theo yêu cầu của gia đình người quá cố để nhận tiền công hoặc tìm thấy tử thi nào thì đưa lên bờ rồi chờ người thân tìm đến chuộc về.
“Thợ săn xác chết” vốn là công việc nguy hiểm, ẩn chứa nhiều rủi ro nên trước đây cả những công ty bảo hiểm cũng từ chối bán bảo hiểm cho người làm nghề này.
Một khi dấn thân vào nghề vớt xác, người ta cũng ít khi nào dám bỏ ngang vì chẳng nơi nào muốn nhận một “thợ săn xác chết” vào làm việc.
Khu vực sông Hoàng Hà là nơi tập trung nhiều người theo nghề sông nước, đặc biệt có cả những người hành nghề vớt xác.
Kể từ những năm 1950-1960, những thợ săn xác chết trên sông đã tập hợp thành lập một đội trục vớt có tổ chức. Mỗi khi dong thuyền ra sông, họ đều buộc một tấm vải đỏ dài nửa gang tay trước mũi thuyền để tránh tà ma như dặn dò của người xưa.
Truyền thống là vậy nhưng hầu hết “thợ săn xác chết” này đều tin vào khoa học, chuyện ma quỷ với họ không có nhiều ý nghĩa. Có lẽ phải cứng rắn như thế mới trụ được lâu với nghề!
Sợ nhất là thi thể thiếu nữ
Khi tìm thấy một thi thể trên mặt nước, những người vớt xác sẽ đưa trước sào tre quơ vào tử thi rồi kéo lên, sau đó dùng vải lanh màu trắng phủ lên thi thể và buộc dây gai quanh thắt lưng của họ, đưa về bờ.
Một người “thợ săn xác” họ Trần sống gần hạ lưu sông Hoàng Hà cho biết, người làm nghề này không sợ ma không sợ quỷ nhưng thường sẽ rất sợ tử thi thiếu nữ.
“Nam sấp nữ ngửa”, thi thể những người phụ nữ dồn trọng tâm vào phần hông, mông và đùi nên thường ngửa lên khỏi mặt nước. Gương mặt xanh xao, hốc hác với mái tóc dài giữa sông thực sự khiến người ta phải khiếp sợ.
Mái tóc dài của các cô gái dễ cuốn vào sào tre, cũng làm cho người vớt xác phải khổ sở, nhiều phen vì sào mắc vào tóc vào mà kéo người ngã xuống sông.
Ông Trần cho rằng đa số những người phụ nữ đương tuổi xuân mà gieo mình xuống sông thường là khốn khổ vì tình, ra đi oan uổng.
Cha mẹ những người này cũng chưa quá già, khi cha mẹ đến nhận xác con cái sẽ có cảnh tượng vô cùng đau lòng, chẳng ai muốn nhìn thấy. Chính vì vậy nhiều “thợ săn xác chết” khi thấy mớ tóc dài trên sông cũng lặng lẽ mà quay đầu bỏ đi.
Công việc “thợ săn xác chết” thật sự là nghề nghiệp rùng rợn nhất nhì thiên hạ, song với những người hành nghề này, vớt xác chết là một việc thiện, mạng lại cho gia đình người bị nạn những tia an ủi cuối cùng.