Chuyện cụ bà xin ăn cho con trai bị liệt từng học trường danh giá hé lộ sự thật: Người ngay thẳng luôn giữ được sơ tâm!
Cụ bà đầu tóc bạc trắng, dáng người lọm khọm. Trên mặt nở nụ cười ngại ngùng, cẩn thận hỏi: “Còn canh thịt dê không? Cho tôi xin một ít! Nếu không còn thì thôi”.
Cụ bà xin bát canh thịt dê cho con trai nằm liệt giường
Những ngày gần đây, đoạn video quay một cụ bà ở Thanh Đảo (Sơn Đông, Trung Quốc) được lan truyền rộng rãi trên mạng xã hội.
Anh Dương – người quay đoạn clip, chia sẻ cụ bà thường nhặt ve chai ở khu vực lân cận.
Tối hôm đó, anh nhìn thấy có người cứ đi đi lại lại ngoài quán, không dám bước vào. Thế là anh đã chủ động hỏi thăm cụ bà. Đến đây, bà mới hỏi xin một ít nước canh thịt dê mang về cho con trai.
Thì ra con trai của bà đang nằm liệt giường bởi tai nạn ngoài ý muốn từ hơn 10 năm về trước. Vì chữa bệnh nên cả nhà đang ôm một đống nợ. Cụ ông cũng tuổi già sức yếu, đi đứng không lanh lẹ. Thế là bà già hơn 70 tuổi chỉ có thể ra ngoài nhặt chút đồng nát bán kiếm tiền cho một nhà 3 người sống lay lắt qua ngày.
Vì muốn tẩm bổ cho con trai nên bà mới đành đi xin ít nước canh hầm xương ở các quán ăn.
Anh Dương cảm động trước hoàn cảnh của bà cụ nên chuẩn bị vào quán nấu một phần canh cho bà mang về. Thế nhưng bà cụ lập tức lắc đầu xua tay: “Không cần, không cần. Tôi chỉ xin phần thừa thôi”. Sau đó quay người đi mất.
Chúng ta có thể hiểu, bà chỉ là không muốn làm phiền người khác.
Giữ vững sơ tâm bất chấp gian truân
Sau khi bà lão đi mất, anh Dương đã chia sẻ câu chuyện này lên mạng xã hội. Nhiều người đã gửi đồ ăn thức uống, nhờ anh Dương trao cho bà cụ. Thậm chí còn mở một quỹ ủng hộ nhỏ tại quán ăn của anh Dương xem như “tiền mời bà ăn canh hầm thịt dê”.
Thế là anh Dương đã mang những tấm lòng hảo tâm tìm đến nhà bà cụ.
Nhìn thấy người con trai nằm trên giường, anh Dương mới phát hiện phía sau gia đình này lại có một câu chuyện thương tâm đến thế.
Nhân viên công tác xã hội trong khu vực cho biết con trai của bà cụ từng là thạc sĩ trường đại học Bắc Kinh – một trường đại học bậc nhất Trung Quốc.
Anh từng khởi nghiệp và đạt được thành công nhất định. Nhưng không ngờ biến cố ập đến lấy đi sức khỏe của anh.
Điều khiến người ta không khỏi thán phục là mặc dù nằm liệt trên giường nhưng anh được bà chăm sóc vô cùng sạch sẽ, thơm tho.
Anh không than thân trách phận, không một lời kể khổ, mà chỉ liên tục nói lời cảm ơn đến mọi người vì đã quan tâm mẹ của anh. Nghe thấy có người quyên tiền, anh khéo léo từ chối. Bà cụ đứng bên cạnh lúc nào cũng nở nụ cười trên môi.
Tất cả hình ảnh trong căn nhà đơn sơ này không hề có hình dáng của cái gọi là nghịch cảnh, ngoài việc người đàn ông trung niên nằm liệt trên giường.
Đến khi tiễn anh Dương cùng nhiều nhà hảo tâm ra về, bà cụ đột ngột quỳ xuống đất bày tỏ sự biết ơn đến mọi người.
Sóng gió cuộc đời thường khiến con người ta thay lòng đổi dạ. Thế nhưng lại có những mảnh đời luôn giữ được sơ tâm, không hề xiêu vẹo trước giông bão. Họ sống thật với lòng mình, đầy nhân văn và chuẩn mực đạo đức.
Cái khổ của họ, chúng ta không thể nào hiểu thấu. Nhưng họ vẫn không muốn mang phiền hà đến cho người khác, không biến bản thân trở thành gánh nặng cho bất cứ ai. Luôn cười nói vui vẻ, luôn lạc quan, luôn có lễ độ.
Có tình yêu là có hạnh phúc, cũng tức có hy vọng
Cậu bé shipper 6 tuổi – Lý Trường Giang từng làm mưa làm gió một thời, khiến không ít người phải khóc hết nước mắt.
Bố bệnh nặng, mẹ lấy chồng khác. Sau khi bố mất, người bạn thân của bố là anh Nhan đã cưu mang cậu bé.
Những đứa trẻ cùng trang lứa sống trong căn hộ sang trọng, học những lớp phụ đạo đắt tiền để chạy đua trên hành trình tương lai. Thế nhưng Trường Giang ngay cả tên trong hộ khẩu cũng không có.
Không thể đi học, cậu bé chỉ có thể cùng anh Nhan đi giao đồ ăn.
Thay vì học hát học vẽ, cậu bé học cách xem hóa đơn, phân loại đơn hàng.
Song, cậu bé chưa bao giờ than thở hay trách móc, thậm chí còn rất vui vẻ với cuộc sống hiện tại. Vì em cảm thấy anh Nhan đã cho mình rất nhiều tình yêu thương.
Cuộc sống khổ cực như thế, nhưng vẫn có người không ngừng tin tưởng. Số phận mang đến biết bao trắc trở, cũng rèn luyện cho họ năng lực chịu đựng khổ cực.
Sao trên trời chỉ sáng nhất trong bầu trời đêm. Gió có thể thổi bay tờ giấy mỏng, nhưng không thể làm khó con bướm với đôi cánh linh hoạt. Vì sức sống khiến vạn vật không biết khuất phục trước thực tại.