Cuộc gọi đầu năm báo cụ ông nghèo tử vong không có nổi tấm áo mặc, manh chiếu lót quan tài
“Cuộc gọi đầu tiên của ngày 01/01/2022 không phải là hẹn hò ăn chơi mà là 1 ca tặng quan tài, khâm liệm rồi đi hỏa táng cùng 2 cuộc gọi cấp cứu, cả 2 đều có SPO2 dưới 80″.
Một tài khoản Facebook có tên Phương Ngô đã chia sẻ dòng trạng thái buồn này vào một ngày đầu năm. Chị Phương là TNV trong đội cấp cứu thiện nguyện ở Sài Gòn. Nhận được cuộc gọi vội vàng trong đêm lạnh lúc chuẩn bị bước qua năm mới, chị đau lòng khi đến nhận xác người mất là một cụ ông nghèo.
“Ông mất không có áo để mặc, không có chiếc chiếu lót để nằm, khung cảnh buồn lạnh lẽo đến nao lòng. Bà 65 tuổi bị tai biến, không đi đứng và không nói được, vẫn ngồi ngay đó với đôi mắt nhìn xa xăm và hình như không còn biết khóc nữa, ông bị bệnh hơn 30 ngày nay vì không có tiền khám chữa nên qua đời, vợ chồng không có con cái lẫn người thân, họ sống cùng nhau trong khu trọ nghèo tại phường Bình Trị Đông B, Quận Bình Tân.
Phòng trọ chưa đầy 10m2, trong phòng không gì có giá trị ngoài chiếc xe đạp cũ dựng ngay cửa sổ. Ông đi rồi không biết bà sẽ ra sao?!”, chị Phương viết.
Người vợ đau lòng nhìn chồng chuẩn bị đi hỏa thiêu
Khâm liệm xác chết xong, đội tình nguyện của chị Phương rời đi hỏa táng cùng cỗ quan tài, lòng buồn khôn tả.
Chị nghĩ đến những mảnh đời tha hương cầu thực, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời để rồi khi chết, không mảnh chiếu lót thân. Sự cô quạnh của tuổi già không thể bù đắp bằng tiền bạc, vất chất. Nỗi thiếu vắng khi lúc chết, không người thân, con cái ở bên, chị Phương gọi đó là “nỗi bi ai”.
Chiếc quan tài đưa đi trong vội vã đêm mùng 1
Dòng tâm sự của chị Phương khiến nhiều cư dân mạng xúc động. Một số người bày tỏ nỗi mất mát, buồn đau với gia đình người đã khuất. Đồng thời cảm ơn những tình nguyện viên đang ngày đêm làm việc bằng cái tình, cái tâm, giúp đồng bào trong cơn khó khăn.
– Buồn tê tái cõi lòng nhưng dù sao cũng còn tia nắng ấm từ những anh chị em lo nghĩ đến đồng loại – những thành phần mà xã hội hầu như đã thờ ơ, bỏ mặc, xin cám ơn!
– Cảm ơn các bạn! Những chiến binh thầm lặng của những con người quá khốn khổ. Đợt dịch này, thực sự mà nói giải thoát 1 kiếp người cơ cực và đói nghèo… . Thương quá!
– Những mảng màu tối của cuộc sống. Đọc bài viết mà xót xa đau lòng quá. Mong cụ ông ra đi thanh thản, cụ bà sẽ mạnh mẽ vững bước tiếp.