Cuộc sống của cặp vợ chồng tí hon cao 1m1, con trai vừa chào đời đã mất

Dù ước ao một lần được làm cha song Lượng kiên quyết phản đối việc Đào muốn mang thai thêm lần nữa. Anh sợ vợ có bầu sẽ yếu ớt dần, sợ cả cảnh con vừa chào đời đã rời xa thế gian.

Ở Sài Gòn, không khó để chúng ta bắt gặp cảnh những người tí hon đi bán vé số. Nhìn họ, ai cũng nghĩ ngay đến cảnh cuộc sống rất đỗi khắc khổ, không có lấy một chút gọi là sung sướng. Song không phải vậy, bởi thực tế người tí hon cũng có cái vui, niềm hạnh phúc của riêng họ mà chỉ người trong cuộc mới thấu hiểu hết.

2 mảnh ghép “tí hon” tạo thành bức tranh hoàn chỉnh

Thu Đào (SN 1992, Bình Định) và Văn Lượng (SN 1990, Đồng Tháp) nổi tiếng khắp quê bởi đã trưởng thành nhưng chiều cao chỉ vỏn vẹn 1m1 – bằng một đứa trẻ mới lớn. Tuy nhiên họ không hề khuất phục trước số phận nghiệt ngã, quyết định rời làng đến Sài Gòn kiếm việc mưu sinh nuôi bản thân.

Ở nơi phồn hoa đô thị, cả hai đã chọn bán vé số làm nghề nghiệp chính với hi vọng ngày nào cũng bán hết tệp vé đã lấy. Cuối năm 2014, trong một lần đi bán vé số lạc, Lượng đã gặp Đào. Cả hai cùng số phận và hoàn cảnh nên nhanh chóng tìm thấy sự đồng cảm, trở thành bạn tâm giao của nhau.

“Ban đầu, chúng tôi chỉ làm bạn bè vì có cùng cảnh ngộ. Nhưng chúng tôi càng trò chuyện càng hợp nhau và nảy sinh tình cảm yêu đương. Sau đó không lâu, chúng tôi quyết định tiến tới kết hôn”, Lượng vui vẻ nói.

Tháng 10/2015,  Đào và Lượng cùng 39 cặp đôi tí hon khác đã tham gia vào một đám cưới tập thể được tổ chức tại TP.HCM. Đây được gọi là sự kiện trọng đại nhất cuộc đời của cả hai bởi thực tế họ đã trải qua rất nhiều tủi hờn, đớn đau nhưng cuối cùng vẫn hưởng hương vị của hạnh phúc như bao người bình thường khác.

Tháng 10/2015,  Đào và Lượng cùng 39 cặp đôi tí hon khác đã tham gia vào một đám cưới tập thể được tổ chức tại TP.HCM.

“Chúng tôi còn khó khăn về kinh tế nhưng cuộc sống hạnh phúc lắm. Hồi ấy, chúng tôi sống trong căn nhà đi thuê ở Sài Gòn, hàng ngày cùng nhau ra đường bán vé số. Thi thoảng, cả hai cũng tham gia thi đấu cho đội tuyển thế thao người khuyết tật ở 3 bộ môn: cử tạ – ném lao và phi đĩa. Ông xã đã giành rất nhiều huy chương cấp thành phố lẫn toàn quốc”.

Con trai vừa chào đời đã rời xa thế gian và cuộc sống chỉ hai ta

Sau khi kết hôn, Đào và Lượng dù phải tần tảo mưu sinh nhưng khắc khoải đến niềm mong ước có một đứa con – kết tinh tình yêu của cả hai. Đào bảo cô luôn muốn có một đứa con làm “của để dành” để tổ ấm được trọn vẹn, được cảm nhận tình mẫu tử như bao người phụ nữ ở đời. Và cuối cùng niềm mong ước đã thành hiện thực, năm 2016, cô mang thai.

“Tôi và ông xã đã vỡ òa lên vì sung sướng. Chúng tôi không thể ngờ rằng sau 2 năm đám cưới đã có “hạt giống” trong bụng. Tuy nhiên, vui chưa được bao lâu thì bác sĩ lại khuyên nên đình chỉ thai bởi bé yếu và có dị tật.

Lúc đó, tôi chết điếng vì không chấp nhận chuyện bản thân không có quyền làm mẹ. Tôi còn biết rằng nếu lần này không được gặp con đồng nghĩa với cảnh mãi mãi sẽ không được làm mẹ thêm lần nào nữa. Tôi đã quyết định giữ lại dù tiềm ẩn rủi ro đến tính mạng của chính mình”, người phụ nữ tí hon tâm sự.

Cặp đôi tí hon đau đớn khi nghĩ đến chuyện đứa con đầu lòng vừa chào đời đã mất.

Suốt quá trình thai kỳ, Đào luôn hồi hộp và chờ mong ngày con chào đời. Đến tuần thứ 39, cô trở dạ và sinh mổ một bé trai nặng 3.1kg. Cô kể do gây mê nên môt xong phải nằm ở phòng phẫu thuật suốt 6 tiếng ròng. “Thằng nhỏ vừa cất tiếng khóc đã được y tá bế đi, tôi chưa kịp nhìn mặt. Khi tôi tỉnh dậy, ông xã và bác sĩ nói con đang nằm trong lồng kính. Hai hôm sau, mọi người mới nói với tôi con đã qua đời. Tôi đau đớn không nói nên lời, chỉ biết ngậm ngùi thương mình xót con. Bác sĩ còn bảo rằng nếu tôi tiếp tục mang thai, con chỉ có 25% có thể phát triển bình thường. Đó chính là cú sốc lớn nhất cuộc đời tôi khi ấy”, Đào rưng rưng.

Ước ao một lần được làm cha song Lượng kiên quyết phản đối việc Đào muốn mang thai thêm lần nữa. Anh sợ vợ có bầu sẽ yếu ớt dần, sợ cả cảnh con vừa chào đời đã rời xa thế gian. Hơn cả, anh không muốn con mang hình hài tí hon giống như cha mẹ.

Thấy chồng chia sẻ vậy, Đào liền thành thật: “Các cụ bảo vợ chồng có bền lâu hay không phải dựa vào đứa con. Vì thế tôi sợ không có con thì một ngày nào đó 2 đứa sẽ đứt gánh giữa chừng”. Nhưng Lượng đã kịp trấn an vợ bằng cách hứa dù thế nào đi nữa vẫn sẽ ở bên cô mãi mãi.

Cả hai chăm chỉ làm lụng với hi vọng có vốn mở một tiệm sửa xe, sống quãng đời bình yên.

Nhắc đến cuộc sống bây giờ, cặp đôi tí hon bỗng buồn rầu hơn. Lượng bảo do dịch COVID-19 bùng phát mạnh đã khiến cuộc sống của cả hai vốn khó khăn lại càng cơ cực hơn. Họ không thể đi bán vé số cũng như thi đấu thể thao. “Huấn luyện viên thấy hoàn cảnh của chúng tôi quá đặc biệt đã đồng ý cho ở nhờ trên căn gác mái tại Trung tâm Thể thao quận Tân Bình. Khi Sài Gòn bình thường mới, chúng tôi đã quay trở về với nhịp sống thường ngày. Cả hai chăm chỉ đi bán vé số tiết kiệm với ước mơ có đủ tiền mở một tiệm sửa xe”, Đào hào hứng chia sẻ về tương lai.

Có lẽ rằng, trải qua bao thăng trầm, vợ chồng Đào – Lượng đã không còn nghĩ đến chuyện con cái. Họ chấp cuộc đời này chỉ có hai ta, cùng nhau sống những ngày thật bình yên!