Đám tang đẫm nước mắt của nam sinh năm nhất mất tích khi nhập học
Sáng 16/2, th.i th..ể của Nguyễn Văn Nghĩa, nam sinh viên mất tích bí ẩn rồi qua đời tại TP.HCM, đã về với gia đình ở thôn Trà Sơn, xã Tây An, huyện Tây Sơn, Bình Định. Những tiếng khóc xé lòng, những giọt nước mắt cứ chảy dài trên gương mặt của người mẹ gầy gò khi đón đứa con trai trở về khiến nhiều người nghẹn ngào.
Công an quận Bình Thạnh, TP.HCM vẫn đang điều tra vụ việc nam sinh viên Nguyễn Văn Nghĩa (19 tuổi, quê Bình Định, sinh viên trường Đại học Sư phạm Kỹ thuật TP.HCM) mất tích sau đó phát hiện th.i th..ể trên sông Sài Gòn. Bước đầu cơ quan điều tra xác định không có dấu hiệu án mạng.
Sau khi hoàn tất các thủ tục, 19h ngày 15/2, xe cứu thương xuất phát từ TP.HCM đưa th.i th..ể em Nguyễn Văn Nghĩa về quê nhà tại xã Tây An (huyện Tây Sơn, Bình Định).
5h sáng 16/2, bánh xe cứu thương chầm chậm rẽ vào ngôi nhà của Nghĩa tại thôn Trà Sơn dưới cơn mưa tầm tã những ngày đầu xuân. Hai bên con hẻm nhỏ, người thân, hàng xóm đứng đón em về. Cũng nơi đây, cũng những con người này, cách đây chưa đầy một tuần đã tiễn em lên đường vào thành phố nhập học với bao hy vọng.
Theo thông tin trên báo Tuổi trẻ, giây phút đón Nguyễn Văn Nghĩa trở về nhà, ông bà, cha mẹ, người thân trong gia đình của Nghĩa chỉ biết khóc thương trong tuyệt vọng, vì nỗi đau thấu tận trời xanh bỗng nhiên ập xuống nhà mình.
Ngồi cạnh bên quan tài của đứa con trai, người mẹ đáng thương của Nghĩa – bà Trần Thị Ty (42 tuổi) gần như chết lặng. Bà không ngờ đứa con mà mình mang nặng đẻ đau, vừa mới lớn khôn, chỉ mới đây thôi hãy còn ríu ra ríu rít bên cha mẹ, giờ bỗng nằm yên trong chiếc quan tài.
Cứ mỗi đợt trống, kèn tiễn đưa cất lên, người mẹ tội nghiệp ấy lại gục đầu lên quan tài của con, hai tay bà bám níu thật chặt rồi gào khóc gọi tên con trong vô vọng. “Nghĩa ơi, sao con bỏ mẹ mà đi. Mới ngày nào con còn ở đây với mẹ. Con nói học xong rồi con sẽ về kia mà con ơi…”, bà Ty nức nở khóc thương con.
Thương cháu rồi thương con dâu của mình, bà Nguyễn Thị Hạnh (63 tuổi, bà nội của Nghĩa) chỉ biết ôm lấy con dâu vỗ về.
Hai mắt bà đỏ hoe vì khóc thương cháu nội. Thỉnh thoảng, bà gục đầu lên quan tài, một tay ôm lấy con dâu rồi òa khóc. Chứng kiến cảnh tượng đau lòng ấy, bà con lối xóm ai cũng rơi lệ.
Bên trong ngôi nhà, ông Nguyễn Công Đoàn (45 tuổi, cha của Nghĩa) buồn thiu bên một góc tường. Ông ôm chiếc gối của con từng nằm rồi khóc không thành tiếng. Tiếng ông thều thào, nấc nghẹn. “Con ơi, sao con bỏ cha bỏ mẹ mà đi thế này hả con. Nghĩa ơi là Nghĩa”, ông Đoàn mếu máo gọi tên con mình.
Ngồi khuất giữa đám đông, ông Nguyễn Văn Cựu (67 tuổi, ông nội của Nghĩa) lặng lẽ nhìn tấm di ảnh trên chiếc bàn thờ của đứa cháu nội, đôi mắt ông buồn, chất chứa bao điều thương xót. Ông cho biết trước khi lên xe vào Sài Gòn để học, Nghĩa đến nhà rồi ôm lấy vợ chồng ông đòi ông phải làm thịt nướng để em ăn rồi chiều tối em lên xe.
Theo ông Nguyễn Văn Cựu, những ngày qua sau khi biết tin em trai mình gặp nạn, N.V.K. – anh trai của Nghĩa – đang theo học sĩ quan ở TP. Đà Nẵng đã gác lại mọi chuyện để về nhìn em lần cuối. Tuy nhiên, đến 16h chiều nay, anh K. mới có thể về đến nhà.
“Nó đã xin phép trường và đã mua được vé để về nhà. Tuy nhiên, nó lại không kịp nhìn em lần cuối cùng vì 15h30 là đã di quan. Hai anh em nó cách nhau vài tuổi, từ nhỏ tới lớn, hai anh em rất yêu thương nhau. Suốt mấy ngày nay, thằng anh cứ gọi điện về rồi khóc.
Nghĩ mà thương hai đứa cháu của tôi quá. Thằng anh ở xa, lúc đứa em gặp nạn, muốn về nhìn mặt em lần cuối cùng mà không kịp. Lòng tôi đau như đứt từng khúc ruột”, ông Cựu chia sẻ.
Bên cạnh đó, theo ghi nhận của báo Giao Thông, biết được sự việc đau lòng, đến trưa chiều cùng ngày, dòng người đến thăm viếng, chia buồn cùng gia đình Nghĩa ngày càng đông. Trong đó có những người là hàng xóm thân thiết bên cạnh em hằng ngày, cũng có những người chưa từng biết em trước đây. Khi biết tin, họ đều đến để tiễn biệt cậu tân sinh viên nghèo xấu số.
Chẳng ai có thể ngờ, lần đi Sài Gòn nhập học mang theo biết bao nhiêu hoài bão của cậu tân sinh viên năm nhất, thế nhưng, lần đầu tiên vào ngôi trường em mơ ước ấy, lại là lần đi định mệnh cuối cùng…