Ước nguyện xót xa của người mẹ đơn thân mắc bệnh K giai đoạn cuối
Chị Liên 5 năm trời “chiến đấu” với K p.h.ổ.i, đến nay sức cùng lực kiện, chị lo tương lai con gái đang học lớp 12 sẽ ra sao khi mẹ không còn.
Những ngày cận Tết Nhâm Dần, trong khi không khí chào đón xuân mới rộn rã khắp nơi nơi, thì trong căn nhà nhỏ lạnh lẽo của 2 mẹ con chị Vũ Thị Liên, (sinh năm 1967, trú ở Vị Xuyên, Hà Giang) lại ảm đạm đến nao lòng.
Gắng gượng với những hơi thở khó nhọc, chị Liên thều thào: “Lâu rồi em không dùng thuốc, mấy hôm nay trời chuyển lạnh, nên nhiều lúc em đau không thể thở nổi. Giờ em không còn khả năng, nên không dám nghĩ đến bệnh viện nữa. Ở nhà còn có mẹ có con. Hôm nay thấy mẹ ho nhiều, con bé cứ đòi ở nhà với mẹ, em phải “đuổi” nó đến trường. Dù mẹ thế nào thì con bé cũng không được nghỉ học…”. Nói đến đứa con gái đang học lớp 12, đôi mắt u ám của người mẹ đơn thân bất hạnh này lại ánh lên một cách lạ thường.
Dường như chỉ cần nghĩ về con, người mẹ sức đã cạn kiệt này, lại được tiếp thêm năng lượng: “Vì con bé này mà em còn sống được đến ngày hôm nay. Cứ mỗi khi tuyệt vọng, nghĩ đến nó là em lại vượt qua. Em phải sống, dù được sống thêm một ngày em cũng phải sống để được nhìn thấy con, được ôm con trong lòng là em mãn nguyện rồi…”, chị Liên dâng trào cảm xúc.
Trong những giọt nước mắt buồn tủi, chị Liên kể cho chúng tôi nghe câu chuyện bi thương của cuộc đời mình. Bị dị tật chân trái từ nhỏ, khiến chị Liên đi lại hết sức khó khăn. Cũng bởi vậy, mà tuổi thanh xuân của cô gái có gương mặt khá xinh xắn này lặng lẽ trôi đi trong sự cô đơn.
Đến năm gần 40 tuổi chị Liên đánh liều “kiếm” cho mình một đứa con, những mong có chỗ trông cậy khi về già. Năm 2004, bé Trà Giang ra đời, trong sự vui mừng khôn tả của người mẹ đơn thân tật nguyền. Mọi người gom góp dựng cho chị một căn nhà nhỏ, sắm cho chị một cái máy khâu cũ, để ngày ngày chị làm công việc may vá, và sửa quần áo thuê. Cứ thế 2 mẹ con rau cháo nuôi nhau qua ngày… Dù tật nguyền, nhưng chị Liên cố gắng làm lụng, những mong dành tất cả những gì tốt nhất cho đứa con yêu quý.
Cuộc sống dù gặp rất nhiều khó khăn, nhưng được thấy con gái lớn lên mỗi ngày, con được cắp sách tới trường. Nghĩ về một tương lai tươi sáng của đứa con, chị Liên coi như đã mãn nguyện… Nhưng một lần nữa, bất hạnh lại giáng xuống người phụ nữ tội nghiệp này, đẩy chị đến tột cùng của nỗi đau. Đầu năm 2017, chị Liên thấy tức ngực, khó thở, sụt cân và đau lưng phía sườn trái, cứ nghĩ do ngồi may nhiều nên chị Liên mặc kệ.
Đến khi đau quá không chịu nổi, chị mới đến bệnh viện huyện Vị Xuyên (Hà Giang) thăm khám. Sau một thời gian dài châm cứu không khỏi mà lại đau hơn, chị lại chuyển lên viện tỉnh Hà Giang, sau khi chụp chiếu, thì các bác sĩ chuyển chị về bệnh viện K1 (Hà Nội). Ở K1, sau khi làm các xét nghiệm, bác sĩ cho biết chị mắc Ung thư phổi giai đoạn 4.
“Khi biết mình mắc bệnh ung thư phổi, em thật không muốn sống nữa, đằng nào thì cũng xong một cuộc đời. Nhưng cứ nghĩ đến cháu Giang em lại không thể chết, em phải sống vì con em. Vay mượn em lên bệnh viện K Tân Triều xạ trị, nhưng chi phí điều trị lớn quá em không kham nổi, đến tháng 6 năm 2017 em phải dừng lại…”. Kí ức bi thương tràn về, khiến chị Liên lại bật khóc nức nở.
Cuộc sống dù gặp rất nhiều khó khăn, nhưng được thấy con gái lớn lên mỗi ngày, con được cắp sách tới trường. Nghĩ về một tương lai tươi sáng của đứa con, chị Liên coi như đã mãn nguyện… Nhưng một lần nữa, bất hạnh lại giáng xuống người phụ nữ tội nghiệp này, đẩy chị đến tột cùng của nỗi đau. Đầu năm 2017, chị Liên thấy tức ngực, khó thở, sụt cân và đau lưng phía sườn trái, cứ nghĩ do ngồi may nhiều nên chị Liên mặc kệ.
Đến khi đau quá không chịu nổi, chị mới đến bệnh viện huyện Vị Xuyên (Hà Giang) thăm khám. Sau một thời gian dài châm cứu không khỏi mà lại đau hơn, chị lại chuyển lên viện tỉnh Hà Giang, sau khi chụp chiếu, thì các bác sĩ chuyển chị về bệnh viện K1 (Hà Nội). Ở K1, sau khi làm các xét nghiệm, bác sĩ cho biết chị mắc Ung thư phổi giai đoạn 4.
“Khi biết mình mắc bệnh ung thư phổi, em thật không muốn sống nữa, đằng nào thì cũng xong một cuộc đời. Nhưng cứ nghĩ đến cháu Giang em lại không thể chết, em phải sống vì con em. Vay mượn em lên bệnh viện K Tân Triều xạ trị, nhưng chi phí điều trị lớn quá em không kham nổi, đến tháng 6 năm 2017 em phải dừng lại…”. Kí ức bi thương tràn về, khiến chị Liên lại bật khóc nức nở.
Trao đổi với phóng viên Dân trí, bà Đặng Thị Yến tổ trưởng tổ dân phố 17 cho biết: “Chị Liên là mẹ đơn thân không may mắc phải căn bệnh hiểm nghèo, hoàn cảnh rất khó khăn. Nhiều năm chạy chữa, giờ chị ấy đã kiệt quệ. Qua cơ quan báo trí, chúng tôi tha thiết mong mỏi bạn đọc Dân trí và các nhà hảo tâm giúp đỡ, để chị ấy có kinh phí chữa trị”.
Nhìn chúng tôi bằng đôi mắt đẫm lệ, chị Liên khẩn khoản nói trong những hơi thở đứt quãng: “Số mệnh em ông trời đã định như vậy rồi, em không có gì phải hối tiếc cả. Gần 5 năm rồi, em biết mình không còn nhiều thời gian nữa. Giờ em chỉ lo mấy nữa, em không còn thì con bé sẽ sống thế nào…”. Tôi không đủ can đảm để nghe hết câu nói của người mẹ đơn thân bất hạnh, chân bước vội ra cửa mà thấy cay xè nơi khóe mắt.
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về/.
Chị Vũ Thị Liên
Địa chỉ: Tổ 17, thị trấn Vị Xuyên, huyện Vị Xuyên, tỉnh Hà Giang
ĐT: 0848144610