2 tuổi mất chân được mẹ cứu, cậu bé giờ sáng dạ được HLV Park khen
Ước mơ gia nhập đội bóng người khuyết tật. Dù cơ thể khiếm khuyết vẫn cố gắng tập luyện. HLV Park cảm động trước quyết tâm của chàng trai trẻ
Trận đấu giữa U23 Việt Nam và Ả Rập Xê Út vào ngày 12/6 dù không mang lại kết quả như mong muốn nhưng tinh thần hừng hực lửa, lối chơi hết mình, tập trung cao độ của đội tuyển Việt Nam đã nhận được sự yêu mến tuyệt đối trong lòng người hâm mộ trong và ngoài nước. Không mang về chiến thắng nhưng họ mang về sự tin cậy và tự hào. Họ chắc chắn là những chân sút tuyệt vời nhất trong tương lai không xa.
Cùng với khí thế thể thao sôi nổi, người ta nhắc nhớ đến anh chàng có tên Phạm Tuấn Hưng (20 tuổi, quê Quảng Ninh). Hưng từ khi 2 tuổi đã không may bị gấu cắn. Mặc dù lúc đó nhiều người nghĩ không còn hy vọng nhưng mẹ anh đã nỗ lực cứu con tới cùng. Tuy mất đôi chân nhưng nhờ mẹ “còn nước còn tát” mà may mắn giữ được mạng sống. Vài năm sau mẹ anh ly hôn, dù người đời nói vào nói ra cho rằng chị dại khi rước khổ cho mình, nhưng với tình mẫu tử vô bờ bến đã chiến thắng tất cả: “Nhiều người bảo tôi dại, nhưng tôi dồn hết tình thương cho con. Chồng có bỏ đi thì hai mẹ con nuôi nhau. Hưng không phải con tôi đẻ ra, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ Hưng là con nuôi”, chị Thư xúc động nhớ lại.
Về phần Tuấn Hưng, anh lên với một thân thể không lành lặn, mỗi lần muốn đi đâu, Hưng phải nhờ mẹ hoặc bạn bè. Tuy vậy, trong lòng Hưng luôn nuôi khát khao trở thành cầu thủ đá bóng, càng lớn thì ước mơ này càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Nếu muốn là phải tìm mọi cách để thực hiện, Hưng dù không còn đôi chân nhưng anh chàng giàu nghị lực này luôn vượt qua mọi mặc cảm để sống tốt. Mặc kệ bao lời ngăn cản dèm pha, Hưng vẫn dành thời gian đều đặn tập luyện, chơi bóng như bao nhiêu bạn trẻ khác. Càng gặp nhiều khó khăn hay ngăn cản, Hưng càng muốn chơi bóng thuần thục.
Được biết, HLV Park Hang Seo đã nhìn thấy Hưng chơi bóng và cảm nhận được tình yêu, sự say mê của Hưng dành cho trái bóng tròn. Ông đã rất xúc động và dành tặng chiếc áo ĐTQG có ký tặng để gửi đến Hưng. Ông nhắn gửi: “Hưng ơi, chào Hưng nhé, tôi đã thấy hình ảnh Hưng chơi bóng rồi. Đừng để mất giấc mơ hãy cố gắng giữ hình ảnh tươi sáng như hiện nay. Luôn vui vẻ với quả bóng thì sẽ nhiều người cảm ơn em lắm đấy, có cơ hội chúng ta gặp nhau nhé, cố lên nhé Hưng!”.
Thầy Park rất ấn tượng với chàng trai dù khuyết tật vẫn không bao giờ từ bỏ đam mê. Thậm chí còn biến khó khăn thành sức mạnh để vươn lên, đây là điều hiếm ai làm được. Những lời nhắn nhủ của thầy chắc chắn truyền nhiều động lực cho Hưng cố gắng nhiều hơn nữa cho thời gian hiện tại và tương lai.
Được biết, Tuấn Hưng không chỉ có niềm đam mê với bóng đá mà còn rất có khiếu với thể thao khi bơi lội rất giỏi. Cậu biết bơi từ khi còn nhỏ trốn mẹ theo bạn ra sông, vùng vẫy ở chỗ nước cạn trong khi bạn bè bơi ra xa. Từ từ, Hưng quen với nước, từ đó cũng rành và Hưng là tay bơi cừ khôi của đội tuyển người khuyết tật. Hiện tại cậu ấp ủ một khóa đồ họa và muốn đi làm kiếm thêm thu nhập cho gia đình.
Tuấn Hưng là một chàng trai đáng ngưỡng mộ. Con đường tương lai sẽ luôn rộng mở, mọi thử thách dù khó khăn thì hãy xem chúng là cơ hội để vươn lên sống thật tốt. Tuấn Hưng với gương mặt sáng, bên trong ẩn chứa sức mạnh và tình yêu thể thao luôn chảy trong người, hy vọng anh chàng sẽ đạt được những gì mình muốn và không bao giờ khiến mẹ cũng như người thân phải thất vọng.
Chúng ta sinh ra có cơ thể lành lặn, đầu óc nhạy bén thông minh nhưng đôi khi lại không thể phát huy hết khả năng của mình như những người có khiếm khuyết nào đó trên cơ thể. Đôi khi, chúng ta phải nghe, học hỏi động lực sống, tinh thần làm việc và rất nhiều thứ hay ho từ họ. Bởi trong nghịch cảnh, họ nhận ra được ý nghĩa cuộc sống, nhận ra được sức mạnh bản thân từ tinh thần đến thể chất và không bao giờ cho phép gục ngã. Bạn đã từng tiếp xúc những người như vậy sẽ thấy mình còn phải học hỏi nhiều..