Bị bỏ rơi ở vỉa hè, người phụ nữ khao khát tìm gia đình: Chắc mẹ bĩ cực quá mới bỏ mình
Bé gái biết bò bị bỏ rơi trên vỉa hè Sài Gòn
Vào một buổi sáng khoảng đầu tháng 9/1977, người dân sống ở trước khách sạn Phú Đô 2, bến Hàm Tử, giờ là Đại lộ Đông Tây, phường 10, quận 5, TP.HCM phát hiện một bé gái khoảng 9-10 tháng tuổi đang bò qua bò lại trên vỉa hè. Em bé mặc áo hoa, tay cầm chiếc bánh tráng ngọt, người đầy vết ghẻ lở.
Thấy vậy, một người phụ nữ tên Năm đã bế bé gái lên công an phường báo tin. Công an phát đi thông báo tìm người thân của bé gái nhưng suốt 2 tuần mà không có ai tới nhận. Cuối cùng, cô Năm gọi điện về cho em gái ở quê, vốn hiếm muộn để nói chuyện. Người em gái của cô Năm đã lên làm thủ tục nhận bé gái về nuôi.
Chị Bùi Thị Lùng (hay gọi là chị Thanh), từng bị bỏ rơi ở vỉa hè vào năm 1977.
Bé gái đó được bố mẹ nuôi đặt tên là Bùi Thị Lùng. Lùng có ý nghĩa là lùng sục, tìm kiếm, bố mẹ nuôi cũng luôn mong chị sớm tìm được gốc gác của mình. Sau này, chị Lùng đổi tên thành Thanh. Chắp nối những thông tin được nghe kể lại, chị Thanh đoán mình sinh khoảng năm 1976.
Sau này, mọi người kể thêm cho chị Thanh biết, tờ mờ sáng hôm chị bị bỏ rơi, họ nhìn thấy một người con gái khoảng 15-16 tuổi đã bế chị đi lại loanh quanh ở khu vực đó. Không rõ, người con gái ấy là mẹ hay chị của chị Thanh.
Chị Thanh được bố mẹ nuôi đưa về An Giang. Bố mẹ chị khá giả nên đã cho chị một cuộc sống đầy đủ. Không những thế, ông bà còn rất yêu thương khiến chị chưa bao giờ nghĩ mình là con nuôi. Chỉ đến khi đi học, bị bạn bè trêu ghẹo, chị Thanh mới biết thân thế thật sự của mình.
Chị Thanh đăng báo tìm người thân nhưng bặt vô âm tín.
Khao khát tìm nguồn cội, đoàn tụ với gia đình
Năm 1994, chị Thanh rời quê lên TP.HCM và sống ngay gần khu vực từng bị người thân bỏ lại. Từ đó đến nay không có ai đến tìm chị. Dù là một người con bị bỏ rơi, song trong thâm tâm chị Thanh không hề oán trách hay hờn giận cha mẹ của mình. Trái lại, chị luôn khao khát tìm được người thân, mong hiểu được phần nào câu chuyện. Năm 2010, chị đăng tin trên báo để tìm người thân nhưng vẫn bặt vô âm tín.
“Nếu một người muốn từ chối đứa con của mình thì họ đã từ chối từ lúc con còn trong bụng hay mới sinh ra chứ không phải nuôi đến khi biết bò, biết đứng rồi lại đem đi bỏ. Có thể, hoàn cảnh lúc đó quá bĩ cực nên người thân mới buộc lòng phải làm như vậy.
Gia đình cũng lựa khu giàu có để bỏ tôi, mong có gia đình khá giả nhận nuôi. Tôi nghĩ người thân của mình không xấu.
Chị Thanh hiện đã kết hôn, sinh được 4 người con. Chị muốn chia sẻ ảnh gia đình để biết đâu người thân của chị có thể nhìn thấy sự tương đồng giữa họ và những đứa con của chị.
Tôi đoán gia đình của mình không ở đâu xa mà chỉ đâu đó trong quận 5. Tôi cũng linh cảm mình có dòng máu người Hoa. Bởi tôi thích ăn đồ Hoa, nấu đồ Hoa giỏi, thích nói tiếng Hoa, con gái lớn của tôi đặt tên giống người Hoa là A Muối,… Tôi không chắc bố mẹ mình còn sống hay không, nhưng anh chị, họ hàng chắc chắn là còn, tôi cần tìm lại họ. Dù gì tôi cũng biết ơn bố mẹ đã cho mình hình hài này”, chị Thanh rơm rớm nước mắt.
Dù thông tin không nhiều, hy vọng mong manh song người phụ nữ gần 50 tuổi vẫn mong sẽ tìm được nguồn gốc của mình, để một lần biết cảm giác tình thân, máu mủ. “Con chim có tổ, con người có tông mà…” – người phụ nữ nhìn xa xăm nói.
Nguồn: Guufood