Cậu bé lớp 7 mồ côi bố mẹ, một mình chăm anh chị khờ
Từ cậu bé mồ côi, phải chăm anh trai và chị gái không bình thường, đến nay Đạt đã trở thành sinh viên ĐH Công nghệ Giao thông vận tải.
Lớp 7 mồ côi bố mẹ, Đạt chăm lo cho anh trai và chị gái “không bình thường”
Đó là Đạt, cậu bé có gương mặt phúng phính, đáng yêu nhưng lại rơi vào hoàn cảnh vô cùng bi đát khi bố mẹ lần lượt ra đi mãi mãi, để lại em sống với anh trai và chị gái nhận thức không bình thường. Tháng 3/2014, khi lần đầu tiên PV Báo điện tử Dân trí trở về thăm Đạt, hình ảnh cậu bé s.ấp n.gửa tan học là vội vã về nhà nấu cơm cho anh chị khiến ai cũng ng.hẹn l.òng. Bát cơm chan nước mắt khi nhắc đến những đấng sinh thành… Cậu bé lớp 7 ngày đó đáng thương và t.ội ng.hiệp vô cùng.
Là học sinh có hoàn cảnh vô cùng “đặc biệt”, cô giáo Hoàng Thị Liệu – Phó hiệu trưởng trường THCS xã Bình Minh ngày đó khi nhắc đến em đã không khỏi xúc động: “Ở trên lớp, Đạt là một học sinh rất ngoan và chăm chỉ, biết nghe lời các thầy cô giáo, tuy nhiên em rất hay khóc một mình vì tủi thân. Bố m.ất sớm từ khi em vừa lọt lòng, hai người anh trai và chị gái của Đạt lại bị n.gớ n.gẩn không biết gì nên mấy mẹ con sống trong cảnh khó khăn, nghèo túng. Gần đây mẹ của em lại đột ngột ra đi mãi mãi nên Đạt lại rơi vào tình cảnh vô cùng đáng thương. Ở trên lớp em buồn lắm, gần như giờ ra chơi nào cũng ngồi khóc, rồi cứ trống đánh hết giờ là lại thấy em chạy vội vã về nhà ngay để lo cơm nước và giặt giũ, chăm sóc anh trai và chị gái”.
Không chỉ thầy cô, bạn bè thương Đạt, bà con lối xóm ở thôn Nhuận Đông, xã Bình Minh, huyện Bình Giang, tỉnh Hải Dương ngày ngày lui tới, người cho bơ gạo, quả cam hay mớ rau, quả trứng để mấy anh chị em Đạt đùm dúm nhau cho qua ngày. Bài viết: “Bố mẹ qua đời, một mình em lớp 7 chăm anh trai và chị gái không bình thường” đăng trên báo điện tử Dân trí đã làm lay động bao trái tim bạn đọc báo và những sự giúp đỡ, hỗ trợ bắt đầu được gửi về.
Cuộc sống thay đổi nhờ tình yêu thương và sự giúp đỡ của bạn đọc báo Dân trí
Cho đến thời điểm hiện tại, đã 8 năm trôi qua nhưng nhắc đến cậu bé Đạt năm xưa, với người dân ở vùng quê này vẫn không khỏi xúc động và lòng biết ơn sâu sắc đến báo điện tử Dân trí. Bởi lẽ sau bài viết, những nhà hảo tâm ở khắp mọi miền đất nước đều dành sự quan tâm cho em. Không ai có thể cầm lòng được trước hình ảnh cậu bé học sinh lớp 7 bố mẹ đều ra đi mãi mãi, một tay chăm anh trai và chị gái mắc bệnh của mình.
Đạt còn 2 người chị gái nữa, nhưng vì điều kiện quá khó khăn, lại cảnh lấy chồng xa, lại phải đi làm thuê, làm mướn nuôi con nên không thể ở quê thời điểm đó được. Khi nhận tin được mọi người hỗ trợ, một người chị gái của Đạt có điều kiện quay về cùng với em trai chăm anh chị của mình. Đồng thời cùng thời điểm đó, Trung tâm bảo trợ xã hội tỉnh Hải Dương đã về tận gia đình đón anh Thiệp và chị Thêu để có môi trường chăm sóc và nuôi dưỡng phù hợp hơn.
Đạt có thời gian dành cho việc học của mình hơn nên em không ngừng cố gắng mỗi ngày. Nhớ lại giai đoạn đó, em vẫn không khỏi bồi hồi, xúc động: “Ban đầu anh chị em đi đến Trung tâm, em còn chưa quen nên nhớ lắm nhưng rồi em hiểu là ở đó anh chị em thật sự tốt hơn và em cần phải học bởi có quá nhiều người quan tâm và giúp đỡ cho em. Chị Hậu là chị gái của em cũng về ở cùng với em nên chị chăm sóc cho em tốt ạ”.
Tương lai rộng mở khi Đạt trở thành sinh viên trường ĐH Công nghệ Giao thông vận tải
Câu chuyện của Đạt nhiều năm sau vẫn được mọi người nhắc lại bởi lòng biết ơn đến những nhà hảo tâm đã giúp đỡ mà em luôn có động lực phấn đấu, vươn lên. Đỗ vào trường ĐH Công nghệ Giao thông vận tải, đến nay em đã là chàng sinh viên năm 3 trưởng thành và chững chạc. Gặp lại Đạt tại cổng trường khi trời đã s.ẩm tối, em khoe mình đang trong giai đoạn đi thực tập nên về trường khá muộn.
“Em ở trong kí túc xá nhà trường để học tập cho tiện cũng như tiết kiệm chi phí. Thời điểm này em đang đi thực tập nên về trường tầm 7h tối chị ạ. Giờ em đã lớn và cao hơn chị nhiều rồi đấy ạ”.
Đạt cười, vẫn gương mặt hiền lành, bầu bĩnh và sáng khiến chúng tôi vô cùng ấm lòng. 8 năm đã trôi qua, nhiều thứ thay đổi, cậu bé Đạt khóc nhè vì tủi thân năm nào nay đã trưởng thành, cao lớn và một tinh thần lạc quan, yêu đời.
“Em tự hỏi nếu như không có báo Dân trí ngày đó hỗ trợ, nếu như không được mọi người yêu thương thì cuộc đời em sẽ đi đâu, về đâu. Em không biết nữa chị ạ.
Có em ngày hôm nay là nhờ tình cảm yêu quý của tất cả mọi người trong suốt những năm qua. Vì vậy em luôn ghi nhớ, biết ơn và nhắc bản thân mình không ngừng cố gắng chị ạ”.
Một chút lắng lại, em tâm sự khi đôi mắt cũng đã bắt đầu hoe đỏ. Ân tình của 8 năm qua là quá lớn để Đạt gửi lời biết ơn đến mọi người. Sự thay đổi và trưởng thành của em là kết quả viên mãn nhất mà bạn đọc báo gần xa mong mỏi suốt nhiều năm qua. Rằng cậu bé Đạt mặc chiếc áo đồng phục, cổ đeo khăn quàng đỏ với hai hàng nước mắt tủi thân năm xưa… giờ đã là chàng sinh viên năm 3 rồi.
Thấy tôi chụp ảnh và nói sẽ gửi để các cô, các bác, anh chị năm xưa đã hỗ trợ em biết được em đã lớn rồi, Đạt cười ngượng ngùng: “Chị ơi, em cám ơn mọi người nhiều lắm ạ. Em sẽ cố gắng ra trường, có công ăn việc làm tốt để có điều kiện có thể giúp đỡ được những người đã từng khó khăn như em”…
Câu chuyện giữa chị em tôi cứ thế rủ rỉ khi ánh điện đường đã thắp lên sáng trưng. Đạt kể ngày ấy… bây giờ… với bao kỉ niệm để em có được như ngày hôm nay.