Đào mộ lấy xác vợ về nhà ôm ấp suốt 16 năm, đây chính là tình yêu
Ông Lê Vân được nhiều người gọi là dị nhân vì câu chuyện ngủ cùng xác vợ gần hai thập kỷ nay, nhưng ông khăng khăng đó chỉ là tình yêu, không có gì kỳ cục.
Ông Lê Vân (1953) và bà Phạm Thị Sang (1950) ở thị trấn Hà Lam, huyện Thăng Bình, Quảng Nam quen biết nhau qua mai mối chứ không có hẹn hò, yêu đương tìm hiểu nhau trước. Tình cảm cứ dần được bồi đắp trong những tháng năm chung sống. Họ có với nhau 7 mụn con.
Nhà không có mấy tài sản giá trị, lại nuôi một bầy con trứng gà trứng vịt, ông Vân bươn chải đi xa, còn bà Sang ở quê nhà. Sóng gió ập đến từ tháng 2/2003, khi bà Sang đột ngột qua đời. Khi ấy, ông đi làm ở Đắk Lắk, về đến nhà chỉ kịp nhìn mặt vợ vài phút rồi phải chôn cất.
Đào mộ vợ vì một giấc mơ bí ẩn
Cho đến bây giờ, 18 năm kể từ ngày vợ qua đời, ông Vân dường như vẫn chưa nguôi nhung nhớ. Ông vẫn còn trăn trở về cái chết đột ngột của vợ, đặt ra đủ thứ giả thuyết mà không thể chứng minh được.
Người địa phương kể lại, thời gian đó, ông Vân suy sụp tâm lý. Nhiều đêm liền, người ta thấy bóng dáng ông với ánh đèn đỏ, thơ thẩn đi quanh nghĩa trang Hà Lam rồi ngủ luôn cạnh ngôi mộ mới đắp.
Ông khoe rằng, mình đã đào một “mật thất” dẫn sâu xuống huyệt mộ để ngủ cùng vợ. Đêm đêm, ông lẻn ra “mật thất” nằm ôm vợ rồi sáng sớm lại về nhà. Con cái can ngăn, người làng khuyên nhủ, người ta ép ông về nhà không cho ra mộ.
Được 20 tháng thì ông quyết tâm “đón” vợ về nhà cho ấm cúng. Tất cả từ một giấc mơ mang màu sắc liêu trai mà ông khoe với nhiều người. “Đêm đó quá mệt mỏi, linh hồn tôi đang đi tìm vợ thì thấy sau lưng mình có Phật Bà phù hộ, cùng với đó là 2 cặp voi trắng.
Phật Bà làm phép dẫn tôi bay lên, gần tới cổng trời thì gặp cặp voi đen phun lửa như hoa đăng, nhưng tôi đi qua thì chúng quay vòi đi chỗ khác. Đến một cánh cổng, tôi gặp một vị quan hỏi đi đâu thì tôi nói đi tìm vợ.
Ông quan mới thổi 1 cái, vỗ vai tôi thì tôi rớt xuống đất, mà không phải ở nhà, mà ở ngay mộ phần vợ. Từ giấc mơ đó, tôi quyết định đào và đưa vợ lên mặt đất.”.
Ông Vân khẳng định mình đào một vợ trong bí mật. Ông bảo mình làm rất nhanh chóng, từ khoảng 12h khuya tới 3h sáng là hoàn tất. Ông đem xác vợ ra để ở “mật thất” rồi về nhà ngủ. 7h sáng hôm sau ông mới ra dọn dẹp nốt.
Lúc này, trong lòng mộ không còn xác nhưng ở trên ông Vân lấp y nguyên. Người ta ra thăm mộ, thấy kỳ lạ thì hỏi, ông Vân bảo là đổ thêm đất cho khỏi trôi trên nấm, chứ thực ra đó là đất trong lòng mồ.
Ngày ngày ôm “vợ” ngủ, chuẩn bị cho hậu sự của mình
Ông Vân nghĩ cách tạo ra một bức tượng kỳ lạ, làm bằng giấy báo phủ thạch cao và sơn phết lên. Hình nhân này cao bằng vợ ông khi còn sống. Ông giấu giếm các con, lén bốc toàn bộ hài cốt đem về bỏ vào hình nhân, dán sau lưng cẩn thận. Rồi ông mặc quần áo của vợ, để nằm trên giường mà ôm ấp.
Các con mới đầu không biết, nghĩ ông buồn vì sự ra đi của vợ nên bày ra hình nhân nên cũng kệ. Ông Vân kể lại: “2 tháng sau đi đặt vợ tôi vào tượng, một đứa con gái lớn gọi về hỏi, sao nó đi xem thầy, người ta nói mẹ nằm lạnh lẽo, xung quanh không có đất. Đứa con gái khác của tôi mới ra mộ coi.
Lúc đó, tôi mới nói với con là ba đưa mẹ lên trên rồi, còn đâu dưới mồ nữa mà khóc. Tôi cũng kể với mấy bà chị em gái. Mọi người đi mách chính quyền, rồi ép tôi chôn lại. Tôi mới cãi là tôi đào mả vợ chứ đào mả ai đâu mà nói vi phạm. Lằng nhằng hồi lâu người ta cũng thôi, kệ cho tôi ôm bả.”.
Chuyện đến giờ cũng đã 16 năm. Từ khi vợ qua đời, ông Vân không đi đâu xa nữa mà quanh quẩn ở nhà. Hồi còn khỏe mạnh cho đến giờ bị rút cơ, không đi lại được mà phải ngồi xe lăn, ông vẫn chăm chút cho bức tượng, lau rửa, trang điểm, sơn móng chân móng tay, thay quần áo.
Trong cuộc trò chuyện cách đây 1 tháng, ông Vân nói năng có vẻ không rành rọt, giọng yếu, đớt, nhưng vẫn nhớ từng bộ quần áo, từng kỷ vật của vợ. Ngay cả quần áo ngày cưới bà Sang mặc, ông vẫn còn gìn giữ, vuốt ve.
Ông bảo, vợ mình chỉ chết chứ không mất, vì đêm đêm vợ vẫn nằm cạnh mình. Thậm chí, ông quả quyết: “Tôi cảm nhận giống như vợ đang sống, có một lần ngủ, tôi còn thấy bả quay qua ôm nữa.”.
Ông Vân không phải người mê tín, nên không tin những chuyện chiêm bao hiện hồn. Ông cũng nhận thức rõ ràng vợ mình đã chết. Ông thậm chí còn khẳng định mình đang lên kế hoạch cho sự ra đi của mình, yêu cầu các con để mình ngủ cùng vợ ở chiếc giường nhiều kỷ niệm.
Hiện tại, ông đã có 13 đứa cháu nội ngoại ở quây quần xung quanh. Nhà cửa đã được sửa sang, giờ có một con gái và cháu ngoại cùng một người con trai chung sống. Có 3 người con trai, vì mâu thuẫn chuyện hình nhân mà ông Vân quyết hờn giận, còn ghi chữ dán ở đầu giường để nhìn mỗi ngày.
18 năm vợ qua đời, chưa một ngày ông nghĩ đến việc tìm hạnh phúc mới. Ông tự tin rằng khi xưa, hồi ông đi làm xa nhà và cả khi đã góa vợ, có nhiều người tơ tưởng muốn đến với ông. Nhưng yêu vợ quá nên ông quyết tâm ở vậy.
Câu chuyện ông Lê Vân đặt thi hài vợ vào hình nhân bị nghi ngờ là không đúng sự thật. Có người tin rằng đó chỉ là lời nói vu vơ, hoang tưởng của người đàn ông quá đau buồn trước cái chết của vợ.
Có lần, ông đã rạch hình nhân ra để… khoe xương cánh tay bên trong, nhưng theo ảnh chụp lại, khó có thể tin rằng đó là xương. Đây vẫn là một câu chuyện bí ẩn chưa có xác tín.