Người phụ nữ khốn khổ vì vòng 1 quá "khủng", lai lịch không rõ ràng
Theo ký ức, chị từng bị một người đàn ông đưa vào rừng ở cùng thú. Mỗi khi đói khát, chạy vào làng xin cơm ăn lại bị chính người đó đánh đuổi.
Phụ nữ ai cũng mong muốn sở hữu vòng 1 chuẩn để có vóc dáng quyến rũ và thêm phần tự tin. Bởi thế nhiều người sẵn sàng chi ra số tiền lớn đi nâng ngực với hy vọng có thể gây ấn tượng với người xung quanh. Vậy mà đối với chị Bé Ngoan (54 tuổi, TP.HCM), việc có bộ ngực “siêu khủng” lại gây ra quá nhiều bi kịch cho bản thân.
Người phụ nữ sở hữu vòng 1 lên tới 130cm
Mở đầu câu chuyện, người phụ nữ sống gần phòng trọ của chị Bé Ngoan thành thật nói: “Ngày nào chị ấy cũng đi nhặt ve chai qua nhà tôi. Ban đầu tôi thấy hiếu kỳ về bộ ngực khủng rồi thắc mắc vì sao có thể lớn tới cỡ đó? Sau đó tôi bắt đầu quan sát và dõi theo mới thấy chị ấy có hoàn cảnh đáng thương vô cùng: không biết chữ cũng chẳng có quê hương lẫn người thân. Vì thế tôi hay mời chị vào nhà ăn cơm rồi hỏi chuyện, động viên”.
Vừa dứt lời, một người phụ nữ khác tiết lộ chị Bé Ngoan rất đẹp dù đã hơn 50 tuổi. Chị có hai đôi chân nhỏ song phần trên… quá khủng. Sau đó 2 người phụ nữ đưa chúng tôi đến phòng trọ của người phụ nữ đặc biệt này.
Căn phòng không quá rộng nhưng mọi thứ bên trong được sắp xếp gọn gàng và, sạch sẽ. “Tôi đi nhặt ve chai, mọi người thương, ủng hộ nhất nhiều nên mới có tiền mướn nhà để ở đó chứ. Nhà này người ta lấy 1.5 triệu đồng/tháng, xưa tôi toàn lang thang khắp các gầm cầu hoặc biệt thự bỏ hoang để sống thôi”, chị Bé Ngoan nói.
Thắc mắc cái tên Bé Ngoan, người phụ nữ ngực khủng cười: “Tôi có nhiều tên lắm! Người thì kêu Bé ngoan, người lại gọi là bé Mập,… Tôi chẳng biết mình tên là gì vì không có người mẹ nào đặt tên cho tôi cả, cũng không có giấy tờ gì hết. Do vậy tôi thích mọi người gọi mình là Bé Ngoan vì quá dễ thương”.
Từ nhỏ, chị Bé Ngoan đã sống một mình không có gia đình ở bên. Theo ký ức, chị nhớ mình từng bị một người đàn ông đưa vào rừng tại Đà Lạt (Lâm Đồng) ở cùng thú. Mỗi khi đói khát, chị theo bản năng chạy vào làng xin cơm ăn lại bị chính người đó đánh đuổi đi.
“Khi tôi hỏi tại sao lại muốn “nhốt” tôi ở rừng, người đó quát lớn do tôi còn nhỏ đã sở hữu bộ ngực khủng quá, có thể mắc bệnh nên không muốn ảnh hưởng tới người dân. Thực sự lúc đó tôi rất muốn biết mình sinh ra ở đâu, cha mẹ là ai? Song họ chỉ bảo họ không phải cha tôi, cũng chẳng thân quen gì? Thậm chí họ còn nói tôi đừng đi tìm cha mẹ làm gì vì cái ngực của tôi đã làm khổ họ quá nhiều”, chị Bé Ngoan bật khóc.
Sống trong rừng một thời gian, chị Bé Ngoan đáng thương tiếp tục được người đàn ông đưa về nghĩa địa sinh sống. Tại ấy chị trú ẩn trong một ngôi mộ và tìm cách tồn tại bằng việc… lấy đồ thắp hương của người trong làng. Năm 9 tuổi, chị ra khỏi mả và bắt đầu cuộc sống “nay đây mai đó”.
Người phụ nữ ngực khủng đã lang thang khắp Đà Lạt xin ăn. Một lần, chị bị xe tải chở hàng từ Sài Gòn lên Đà Lạt tông trúng, bị thương nặng phải đi bệnh viện cấp cứu. “Họ thay vì đưa tôi đến bệnh viện gần nhất thì đã đem tôi xuống Bệnh viện Chợ Rẫy (TP.HCM) chữa trị. Từ đó tôi lưu lạc ở nơi này đến tận bây giờ, cũng mấy chục năm rồi”, chị tâm sự.
Một mình lang thang khắp Sài Gòn
Ở nơi phồn hoa đô thị, chị Bé Ngoan lang thang khắp nơi, đi xin ăn rồi nhặt ve chai kiếm sống. Chị bảo nhiều người khuyên chị xin việc tử tế để làm nhưng chị chỉ cười trừ. Họ đâu có biết chị không biết đọc biết viết, làm sao có thể xin được việc. Hơn cả, chị sở hữu vòng 1 lên tới 130cm – vô cùng nặng nề, không chạy nổi, đi đã mệt thì không thể lao động như người bình thường được.
“Tôi già rồi mà nó (tức vòng 1 – PV) vẫn 130cm, thử hỏi hồi trẻ lớn cỡ nào cơ chứ? Tôi nằm ngủ thì không sao, chứ đi lại khó khăn lắm! Do đó, tôi không thể làm được những việc chân tay cần sức khỏe. Tôi đành đi nhặt ve chai, kiếm được đồng nào hay đồng đó thôi.
Có người thắc mắc liệu tôi có bơm ngực không? Tôi làm gì có tiền mà đi bơm chứ. Tôi cũng không mong muốn mình sở hữu bộ ngực to như thế này. Đời tôi đã quá nhiều bi kịch và bùn tủi vì nó rồi”, chị Bé Ngoan bộc bạch.
Nhắc đến chuyện liệu có khi nào sau vụ tai nạn khiến chị Bé Ngoan mất trí nhớ nên không nhớ gia đình mình là ai, chị khẳng định: “Tôi không bị mất trí gì cả. Đến giờ tôi vẫn nhớ như in hình ảnh mình bị người ta đuổi khỏi làng. Tôi vẫn nhớ người đàn ông bỏ tôi ra rừng lẫn nghĩa địa. Tôi từng có suy nghĩ quay trở về Đà Lạt tìm họ để hỏi lần nữa về gốc gác nhưng chẳng để làm gì cả. Tôi đã sống hơn nửa đời với bao tổn thương thành ra quen rồi. Nếu cha mẹ muốn gặp tôi đã không bỏ rơi tôi như vậy?”.
Hồi trẻ, chị Bé Ngoan từng yêu và chung sống như vợ chồng với một người đàn ông. Song khi chị sinh con được 1 tháng, người này đã ôm con biến mất. Chị điên dại đi tìm con nhưng không thấy. “Đứa trẻ đẹp lắm! Tôi điên dại đi tìm nhưng không thấy. Chắc giờ con đã có gia đình riêng”, người phụ nữ khắc khoải về máu mủ của mình.