Chồng ân hận vì ép vợ đang mang bầu vượt 300km về quê chồng ăn Tết
Tôi thấy mẹ nói cũng có lý nên ép vợ về quê chồng ăn Tết bằng được. Dù vợ kêu mệt nhưng tôi nghĩ cô ấy kiếm cớ để ở lại nhà bố mẹ đẻ.
Tôi và vợ cưới nhau đầu năm ngoái. Đến gần Tết năm ngoái là cô ấy đang mang thai được 3 tháng rồi. Quê tôi ở xa, cách thủ đô tới 300km, còn nhà vợ thì ngay ngoại thành, cách công ty tôi cũng chưa đầy 30 cây số. Bình thường chúng tôi thuê nhà sống trong nội thành để tiện làm việc. Cứ 2, 3 tuần thì vợ lại về thăm bố mẹ đẻ một lần, nói chung nhà gần nên cô ấy rất sướng.
Đến dịp Tết năm ngoái, chúng tôi tranh luận khá nhiều chuyện sẽ ăn Tết ở đâu. Vợ bảo không mang thai thì chắc chắn cô ấy sẽ theo tôi về nhà chồng ăn Tết. Nhưng đang bầu 3 tháng đầu, đường xá xa xôi, cô ấy lại không được khỏe lắm nên lo cho sức khỏe của em bé. Thế là vợ đòi về nhà mẹ đẻ ăn tết, để tôi một mình về quê nội.
Mẹ tôi gọi điện lên mắng hai đứa xối xả. Bà bảo làm gì có chuyện con dâu không về nhà chồng ăn Tết, chỉ giỏi viện cớ đường xá xa xôi. Mang thai sức khỏe tốt chứ có phải mới sinh con đang ở cữ đâu mà không đi lại được. Ngày xưa các cụ còn làm quần quật tới tận ngày sinh mà có sao đâu.
Tôi thấy mẹ nói cũng có lý nên ép vợ về quê chồng ăn Tết bằng được. Dù vợ kêu mệt mỏi trong người nhưng tôi nghĩ cô ấy nói dối, kiếm cớ để ở lại nhà bố mẹ đẻ. Chúng tôi cãi nhau một trận to, cuối cùng thì vợ cũng phải nghe lời, nhượng bộ đồng ý về quê chồng ăn Tết.
Sau khi được nghỉ Tết, tôi và vợ ngay sáng hôm sau đã bắt chuyến xe sớm về quê nội. Quãng đường quá xa xôi, xe lại nghỉ giữa chừng nên đến tận gần chiều chúng tôi mới về đến nhà. Thời gian ngồi trên xe, vợ tôi hầu như li bì mệt mỏi, còn nôn oẹ liên tục. Về đến nhà chồng cũng chỉ chào hỏi qua loa, cô ấy lại đòi vào giường nằm. Mẹ tôi lắc đầu ngán ngẩm chê tôi lấy được cô vợ tiểu thư đỏng đảnh quá.
Tôi cũng thấy bực bội trong lòng, nghĩ bụng vợ lúc nào cũng làm quá, hơi mệt một chút mà tưởng như sắp ngất đến nơi. Đến giờ ăn tối, mẹ tôi chuẩn bị sẵn cơm, cô ấy chỉ việc ra ngồi vào bàn ăn mà cũng nhõng nhẽo kêu mệt không muốn ăn.
Tôi bực quá mới chạy vào mắng vợ một trận. Ai ngờ cô ấy kêu đau bụng, dậy kiểm tra thì sững sờ thì thấy có ra máu. Đến tận khi nhìn thấy những giọt máu đỏ thì tôi mới hoảng hốt sợ hãi, lập tức đưa vợ vào bệnh viện. Nghe bác sĩ kết luận cô ấy bị động thai mà tôi choáng váng.
Bác sĩ biết chuyện vợ vừa đi đường xa về thì mắng tôi té tát. Bác sĩ bảo có như thế nào thì cũng phải căn cứ vào sức khỏe của thai phụ, người khác khỏe không có nghĩa là vợ tôi cũng sẽ chịu được.
Thế là Tết ấy vợ tôi nằm trong bệnh viện điều trị mất mấy ngày mới được về nhà, may mắn là sức khỏe của em bé được đảm bảo. Mẹ tôi cũng tái mặt hoảng sợ. Tôi biết bà không cố ý, chỉ là ngày xưa các cụ vất vả quá, đã quen với việc có bầu cũng không được nghỉ ngơi nên bây giờ mới có những suy nghĩ như vậy.
Ăn Tết ở nhà nội xong, tôi phải thuê xe từ quê lên Hà Nội chứ không dám ngồi xe khách nữa vì lo cho sức khỏe của vợ. Bây giờ thì vợ tôi đã sinh con, mẹ tròn con vuông, em bé rất đáng yêu và khỏe mạnh. Nhưng nghĩ đến dịp Tết năm ngoái mà tôi vẫn còn thấy toát mồ hôi hột. Vậy nên tôi khuyên mọi người không nên đặt nặng chuyện ăn Tết nhà nội hay nhà ngoại, mà phải căn cứ vào điều kiện, hoàn cảnh và sức khỏe của cả hai vợ chồng. Đừng để chuyện xảy ra rồi mới ân hận giống như tôi.!.